🐊 Bạn Học Lưu Manh

Ba tháng hè êm đẹp cuối cùng cũng trôi qua, hôm nay lại đến cái ngày thân quen đối với học sinh. Là ngày khai trường. Mùa thu lạnh lẽo lại ùa đến, từng cơn gió sượt qua mấy chiếc lá vàng sẫm, cành cây khẽ rung trước nó. Dĩnh Thiên trong phòng cũng như […] Nagumo Hajime luôn luôn bị bạn học bắt nạt mà cùng với bạn học cùng lớp bị triệu hồi sang Vương quốc Heilig bởi thần thế giới khác đang triệu hồi dũng giả. Nhưng trong thế giới khác, thiên chức của Hajime lại là biến đổi sư vô dụng nhất. Một lần phiêu lưu trong mê cung, chàng ấy gặp phải Boss tầng thứ Truyện Bạn Học Lưu Manh - Chương 43. Buổi tối hôm ấy, Lữ Nhi tội nghiệp nằm im thin thít trên giường, cậu kéo chăn che ngang mình, mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi. #spoiler về kiếp trước: Mạnh Thính nhìn thấy Giang Nhẫn là vào lúc đang tu sửa đường phố. Cô không thể nào ngồi xe buýt nữa, mượn Thư ba ba một chiếc xe đạp nhưng bị một thiếu niên tóc bạc cười cản đường. Khóe miệng anh còn máu ứ đọng vẫn chưa tan, bàn tay đặt trên tay lái chiếc xe đạp của cô. Nụ Tên tác giả :SUNQINGtheWriter. Bạn Học Lưu Manh. 4.9 | . Author: @SUNQINGtheWriter. Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER VÀ REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Truyện này do SUNQINGtheWriter cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể Giới thiệu. Tên truyện: Bạn Học Lưu Manh. [ Hệ liệt 1 ] Thể loại: Đam mỹ hiện đại, học đường, 1×1, lưu manh công x nhược thụ, H, HE. Couple chính : Khúc Vệ Manh ♥ Hoa Dĩnh Thiên. Khúc Vệ Manh có xuất thân từ một nhà giàu có tiếng cũng vì vậy mà ngay từ khi mới sinh ra Lưu manh, hung dữ, bạo lực, lười biếng, học dốt. Tất cả bấy nhiêu đó thôi cũng đủ vẽ nên một Vệ Manh hung thần như bây giờ. " Dĩnh Thiên nhìn khẩu hình mình của cậu bạn chợt khẽ rùng mình. Quan điểm về bản tính con người trong triết học của Mạnh Tử mà trung tâm là học thuyết tính thiện của được thể hiện qua bốn phạm trù: nhân, nghĩa, lễ, trí. Đó là bốn đức tính biểu hiện bản tính thiện vốn có trong tâm con người. Một lần phiêu lưu trong mê cung, chàng ấy gặp phải Boss tầng thứ 65 mê cung bởi bẫy. Hajime chặn hậu để cứu bạn học, lại bị bạn học nọ tập kích bằng quả lửa khi chàng ấy kiệt sức rút lui. Bởi vậy, chàng ấy cùng với Boss tầng thứ 65 rơi vào vực sâu mê cung. LANp. Dĩnh Thiên cả người cứng nhắc, khóe môi giật giật, ánh mắt sắp chực trào nước mắt. Mình tiêu rồi, tại sao lại dám quên đi cái nhiệm vụ kia chứ? Bây giờ thì làm sao đây, Dĩnh Thiên à, mi là đồ hậu đậu!Vệ Manh vẫn cầm quyển vở của hắn trên tay, đôi mày chau lại trông vô cùng đáng sợ. Hắn tiến lại gần chỗ cậu ngồi, cúi thấp mặt xuống" Muốn ăn đòn, đúng không? "Dĩnh Thiên nhất thời siết chặt nắm tay của mình, bấu cả vào quần, cái đầu nhỏ lắc không ngừng, " Vệ Manh, tớ xin lỗi...Tớ sẽ chép ngay."Bàn tay trắng trẻo vừa vươn ra định lấy cuốn tập thì bị nắm lại, Vệ Manh nắm tay cậu chặt đến hằn lên dấu đỏ, " Xin cái gì? "".......... " Dĩnh Thiên đôi mắt đỏ lên, ưa ứa nước vì quá sợ. Cậu vừa mới nghe về một ký ức tuổi thơ của Vệ Manh, bây giờ thì đã được chứng kiến ta lưu manh quá mức rồi!!!!!!!!!!!!Một lúc sau, cả lớp đều im thin thít, mấy ánh mắt đầy tò mò đang hướng về chỗ của bốn người bọn họ. Vệ Manh đứng thẳng dậy, đưa tay ném cuốn vở lên bàn." Chép mau đi. Tôi đi một lát, giáo viên có hỏi thì bảo tôi xuống phòng y tế. "Cuốn tập bị ném vừa vặn rơi vào người của Dĩnh Thiên, cậu đưa tay cẩn thận cầm lấy nó, vội gật đầu, " Tớ nhớ rồi...nhớ rồi...."Khúc Vệ Manh nhìn bộ dạng sợ hãi của Dĩnh Thiên, đâu đó trong lòng có chút hả dạ. Ăn hiếp tên này thực khiến mình háo hức muốn chết mà!" Cẩn Siêu, mày có đi không? " Vệ Manh xoay đầu nhìn Cẩn Siêu đang chuẩn bị di chuyển." Không, mày đi đi. Tao ở lại học tiết này. " Cẩn Siêu phẩy tay, sau đó thì bước đến gần chỗ Lữ Nhi thấy Cẩn Siêu đang bước lại gần mình, cậu nhanh chóng chuồn về chỗ ngồi, trước khi đi cậu còn ghé sát tai Dĩnh Thiên." Tớ đây hy sinh giúp cậu, đừng lo. " Dứt lời thì bóng dáng cậu cũng đã ngồi ngay ngắn vào chân của Cẩn Siêu đột nhiên khựng lại, hắn nhíu mày nhìn Lữ Nhi đầy tức giận. Cậu được, nghĩ rằng trốn được tôi sao? Cứ đợi Manh sau khi quẳng lại nhiệm vụ ác độc kia cho Dĩnh Thiên thì đi sải bước rời khỏi lớp, hắn thong thả đi về cuối dãy hành lang, nơi vắng vẻ lộng gió trời, một chỗ lý tưởng cho giấc ngủ quý báu của này là tiết hóa của thầy Khương, thầy ấy rất hiền, không bao giờ truy cứu việc cúp học của Vệ Manh cả. Tiếng trống báo giờ reo lên, ai nấy đều bắt đầu trở lại chỗ ngồi của Khương từ ngoài bước vào, trên gương mặt điển trai đó lúc nào cũng trưng ra một nụ cười tỏa nắng. Tụi con gái trong lớp rất thích người thầy xì teen vừa ngồi vào chỗ, Dĩnh Thiên đã khép nép đứng dậy, báo cáo, " Thưa thầy, bạn Vệ Manh bị...đau bụng nên đã xuống phòng y tế nằm nghỉ ạ. "" Hôm nay là đau bụng à? " Thầy Khương liếc mắt về chỗ Dĩnh Thiên, cười lên đầy ý cả mọi học sinh đều bảo rằng tôi là một người thầy rất hiền lành, không bao giờ truy cứu sự vắng mặt của học sinh. Nhưng mấy em không biết, tôi cũng có giới hạn chịu đựng của mình nữa. Em Vệ Manh này, em đã chạm đếm điểm cực hạn của tôi lên tiếng rồi lại cúi xuống ghi gì đó vào sổ, " Em ngồi xuống được rồi. Chúng ta bắt đầu học bài mới. "Lời nói oai vệ vừa dứt thì tiếng lật tập, lật sách, bấm bút đều đồng thời vang lên. Riêng Dĩnh Thiên, một mình cậu mà đến hai cuốn vở đang nằm trực chờ bên nhiên đó là một quyển của tên Vệ Manh đáng ghét kia rồi. Dĩnh Thiên đáng thương ghi chép luôn tay, mắt cậu vừa liếc lên bảng rồi lại cực lực ngó xuống vở, tay thay đổi bút đỏ, bút xanh không Nhi lâu lâu lại nhìn xuống chỗ bạn mình, cảm thấy thương xót cho Tiểu Dĩnh. Cậu khẽ viết một lá thư nhỏ, sau đó đưa người truyền xuống cho Dĩnh thư nhỏ nhắn cứ thế được truyền từ người này đến người kia, một lúc sau thì đã đến chỗ cần đến. Dĩnh Thiên vì đang chăm chú chép bài nên không để ý được người phía trên đang gọi mình." Dĩnh Thiên..." Lưu Thi Thi lí nhí gọi cậu, tay cô cầm mẩu giấy nhỏ." Dĩnh Thiên, Lữ Nhi đưa câu nè...nghe không? " Thi Thi tiếp tục độc thoại một mình. Thật không may, mẩu giấy nhỏ nhắn trên tay cô đã bị tước đoạt một cách trắng Khương từ trên bục đi xuống bàn thứ tư, anh nhanh tay chụp lấy mẩu giấy bí mật kia, đôi mày khẽ chau Thi vì hoảng sợ mà ngồi xoay người lên, một khắc cũng không ngó nghiêng. Thầy Khương từ từ mở giấy ra, lướt sơ qua nó rồi nhìn xuống bàn Dĩnh Thiên." Dĩnh Thiên, em đang ghi gì đó? " Dĩnh Thiên nghe giọng thầy liền sực tỉnh, ngước mặt trả lời, " Dạ em chép bài. " Nói xong cậu tiếp tục cúi xuống làm việc."....Em chép dùm Vệ Manh sao? " Thầy Khương nhướng mày Thiên vì lý do phản xạ tự nhiên thành ra đã nhanh nhảu đáp, " Vâng thầy. " Dứt lời cậu liền im bặt, cảm giác như mình vừa cắn phải lưỡi rồi, mình vừa nói gì vậy? " Thưa thầy...." Dĩnh Thiên từ từ ngước mắt lên nhìn thầy, cậu thấy gương mặt điển trai kia dần tối sầm lại." Hết giờ, em với Vệ Manh hãy lên phòng gặp thầy. " Nói rồi thầy hướng mắt xuống bàn cuối, " Cẩn Siêu, hết giờ em tìm Vệ Manh nhé. Báo rằng thầy cần gặp, gấp! " Cẩn Siêu lười nhác gật đầu một cái, khóe môi hắn hơi giương cao lên. Lần này thì thằng Dĩnh Thiên kia chết chắc rồi. Thật là, ngây ngô cũng vừa phải thôi?Lữ Nhi nhìn thấy viễn cảnh trước mặt, cậu không ngừng trách bản thân của giờ, cậu liền lót tót theo sau thầy Khương, " Thầy ơi, em có chuyện muốn nói."Thầy Khương dừng bước, " Chuyện gì, Lữ Nhi? ""....Chuyện mẩu giấy, là do em viết đó. Thầy đừng trách Dĩnh Thiên. " Lữ Nhi nói vội ơi, làm ơn đi mà. Thầy mà gọi hai người đó lên là Dĩnh Thiên bạn thân của em chết thật đó. " Hừm, thầy biết là em ghi. Nhưng thầy muốn nói chuyện riêng với hai bạn kia cơ, em không liên quan gì đến chuyện này. Chẳng qua...thầy thấy cần bảo vệ Dĩnh Thiên một chút. " Dứt lời thầy Khương ngoảnh mặt đi Nhi đứng đó mà lòng như tơ rối. Cậu xoay người đi vào lớp thì thấy Dĩnh Thiên đi ra, cậu níu tay Dĩnh Thiên, " Tớ xin lỗi, Tiểu Dĩnh. "" Không sao, tớ lên một chút thôi. Sẽ ổn mà. " Dĩnh Thiên cười cười. Thật ra trong lòng cậu đang hoảng loạn không biết nên làm gì nữa, nhưng nếu thể hiện ra thì sẽ khiến Lữ Nhi cảm thấy có lỗi hết tiết được mười phút, Dĩnh Thiên đã có mặt tại phòng giáo viên. Cậu khoanh tay ngoan ngoãn đứng trước mặt thầy Khương. Vệ Manh sau khi được Cẩn Siêu báo lại thì cũng đã có mặt. Hắn từ đằng xa đi đến, vẻ mặt dường như đang tức giận tột Manh đến đứng cạnh Dĩnh Thiên, tranh thủ lúc thầy Khương không để ý, hắn dùng ánh mắt sắc lẹm của mình mà lườm Dĩnh Thiên một cái đến tê tái. Cậu cảm giác được luồng khí lạnh đang tỏa ra xung quanh, khẽ khàng nhích ra xa một chút." Tớ xin lỗi..." Dĩnh Thiên cúi thấp đầu, lí nhí nói. Vệ Manh không thèm trả lời, hai tay đút vào túi quần, hừ lạnh người bên cạnh. Đừng có gây chuyện rồi xách mông đi xin lỗi tôi. Tôi đây đang chạm đến cực hạn rồi đấy, Dĩnh Thiên. Cậu đừng để tôi phải....Dòng suy nghĩ của hắn bị lời nói của thầy Khương chặn ngang, " Nói thầy nghe, chuyện này lâu chưa?"Vệ Manh thở hắt ra, " Mới hôm nay thôi ạ. " Dĩnh Thiên nhìn thầy rồi khẽ gật đầu. Đúng thực chỉ mới xảy ra vào hôm nay thôi." Vệ Manh, sao em lại bắt bạn chép bài hộ mình? Trong khi bản thân thong thả trốn một góc mà ngủ?"" Cậu ta không than, sao thầy lại than dùm cậu ấy vậy? " Vệ Manh không khách khí đáp Khương siết nắm tay kìm nén cơn giận, " Còn xảy ra một lần nữa, tôi sẽ báo lại cho ông em đấy, Vệ Manh. Em nghĩ em có thể thoát khỏi không? "Nghe đến ông nội, cả người Vệ Manh nhất thời cứng lại. Từ nhỏ, hắn sợ nhất là ông, cái gì ông nói cũng đúng, cũng đều phải làm theo. Cãi một lời tức khắc sẽ lãnh đủ hậu bất đắc dĩ gật gật đầu, " Em biết rồi, chuyện này sẽ không xảy ra nữa. "Dĩnh Thiên không biết lý do gì mà lại cất tiếng bênh hắn, " Chuyện này cũng là do em tự nguyện, thầy đừng trách Vệ Manh nha.."Thầy Khương có chút kinh ngạc, anh xoay sang Dĩnh Thiên, thấy gương mặt ngây ngô kia đang nhìn mình cầu khẩn, "...Ừm, thầy biết rồi. Hai đứa về lớp đi. "Vệ Manh vừa nghe đến đó liền ngoảnh mặt đi một nước, Dĩnh Thiên thì vui mừng cúi đầu chào thầy rồi theo sau đi khỏi phòng giáo viên được một đoạn, Dĩnh Thiên cư nhiên bị Vệ Manh chặn đường, gương mặt hắn lại trở về trạng thái lúc nãy, vô cùng tức giận." Vệ Manh....cậu đừng giận, tớ xin lỗi, xin lỗi...." Dĩnh Thiên theo phản xạ lùi về sau, miệng không ngừng xin Manh mặc nhiên không thèm đếm xỉa đến lời xin lỗi đầy tội nghiệp kia, bước chân cứ thế tiến theo Dĩnh Thiên, một lúc sau thì đè hẳn người cậu vào sát vách tường." Cậu hư quá, tôi phải dạy cậu, Dĩnh Thiên. " Nói rồi hắn đưa hai tay chặn hai bên, cố tình ép sát Dĩnh Thiên vào tường, không một lối thoát. Hắn cúi thấp đầu, vươn lưỡi ra lướt nhẹ trên đôi má đã sớm ửng hồng, nhiệt độ âm ấm mà chiếc lưỡi hắn mang theo khiến cho cơ thể Dĩnh Thiên bị một trận kích động." Vệ Manh...Vệ Manh....Tớ xin lỗi....xin xin lỗi..." Dĩnh Thiên bấu chặt tay vào cổ áo hắn, đôi mắt ưa ứa nước mắt mằn mặn trượt xuống gò má, Vệ Manh nhếch môi nhìn nó, sau đó vươn lưỡi lau đi, bàn tay hung hăng giữ chặt lấy cằm Dĩnh Thiên, hắn lạnh lùng nói" Bị phạt là không được cầu xin. " " Thưa cô, em...em có lẽ không thể kèm cho bạn ấy được..." Dĩnh Thiên khép nép đứng dậy." Tại sao? Em học giỏi mà, kèm để Vệ Manh tiến bộ một chút." Uyển Như tiếp tục khuyến khích. Cô biết chuyện này rất khó, nhưng kết quả thế này sẽ không làm vừa lòng thầy hiệu trưởng Thiên vừa định nói thì tiếng chuông hết tiết reo lên, Uyển Như bất lực nhìn cậu rồi bảo, " Được rồi, ngày mai chúng ta nói tiếp. Các em nghỉ. " Nói xong Uyển Như cầm cặp đi ra khỏi Thiên lúc này vẫn còn đứng như trời trồng, cậu đắn đo suy nghĩ với quyết định của mình. Nên hay không, nên hay không, nên hay không?Đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói vang lên bên tai, " Theo tôi."Dĩnh Thiên vừa kịp tỉnh lại mới biết Vệ Manh bảo cậu đi theo hắn. Cậu không cãi một lời, đôi chân cứ thế ngoan ngoãn đi theo đằng sau, đi hoài đi hoài rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại tại chỗ khuất ở cuối hành Vệ Manh đứng ở phía ngoài, Dĩnh Thiên cảm thấy bất an bèn cách xa hắn ta một khoảng, cậu đứng gần lan can hơn. Vệ Manh gương mặt không đổi sắc, hắn vừa nói vừa tiến lại gần chỗ Dĩnh Thiên, " Lúc nãy cậu nghĩ sao về chuyện cô giáo đề nghị?"Dĩnh Thiên thấy hắn tới gần nên nhất thời lùi về sau, lùi một hồi thì chạm phải lan can, cậu đành đứng im một chỗ."...Tớ chưa quyết định được. " Dĩnh Thiên nói lí nhí." Hả? Cái gì? " Khúc Vệ Manh nhếch môi, nghiêng đầu một bên như chưa nghe Thiên nhìn hắn, trong lòng có chút bực dọc. Hắn cố tình nói như vậy, có lẽ cậu nên suy nghĩ kỹ về câu trả lời thì như mình đồng ý, sau này cuộc sống của mình sẽ thế nào đây? Nhưng nếu mình từ chối thì liệu lát nữa thân thể này có yên ổn để thoát khỏi nơi này không nhỉ?Cậu đứng im đắn đo suy nghĩ. Khúc Vệ Manh ngược lại ngày càng tiến về phía cậu, mỗi một bước của hắn đều kèm theo một lời thúc giục." Trả lời mau nào.""........"" Sao? Chấp nhận hay từ chối? ""........."" Hừm...tôi...không có kiên nhẫn đâu." Câu nói vừa dứt, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại hoàn đứng đối diện cậu, hai tay đặt trên lan can, bao bọc toàn bộ cơ thể của Dĩnh Thiên ở bên trong. Đầu Vệ Manh hơi cúi xuống, lúc này hắn mới nhìn kỹ gương mặt của người thấp hơn hắn một cái đầu kia có gương mặt thanh thoát, đôi mắt to và đen láy, đôi môi lại hồng hào, chiếc mũi thon gọn dù không đến mức cao như người Vệ Manh nhìn Dĩnh Thiên rất lâu, hắn nhếch môi, đây là con trai thật sao?Nghĩ rồi hắn không khách khí mà đưa tay xốc áo cậu ra khỏi quần, sau đó trực tiếp luồn tay vào bên trong mà sờ soạng khắp ban ngày ban mặt, Dĩnh Thiên cư nhiên bị một tên bằng tuổi làm cái trò xấu hổ này, cả người cậu không ngừng run rẫy, hoảng ta...cậu ta đang làm gì vậy? Ban ngày mà có thể làm loại chuyện này sao? Dĩnh Thiên trong một giây phút đã nhớ lại viễn cảnh vào ngày đầu tiên đến trường, tại khu hành lang tầng bốn đầy tối tăm. Ở đó đã xảy ra những cảnh tượng đầy ái bây giờ....cậu cũng đang chứng kiến nó với nạn nhân lại chính là Vệ Manh một tay tiếp tục lần mò lung tung bên trong lớp áo sơmi trắng, một bên cúi đầu chăm chú nhìn lấy biểu cảm của Dĩnh Thiên. Hắn thấy cậu đang đỏ mặt như quả cà chua chín, đôi mắt nhắm chặt lại, môi dưới đang bị cắn cảm này của cậu là đang ngượng ngùng đó sao? Haha...cậu như vậy tôi lại càng kích thích thêm đấy. Hắn nhếch môi cười lạnh, bàn tay lạnh lẽo tiếp tục dò lên phía trên, vô tình lướt nhẹ qua điểm anh đào đã sớm phản ứng vì bị luồng điện vô hình xông Manh chính hắn cũng khá bất ngờ, ngón tay chợt khựng lại một chỗ, hắn cảm giác gương mặt mình dần nóng lên. Hóa ra là con trai thật?!Lát sau, hắn trượt tay mình xuống dưới và ngừng lại ngay cái eo thon gọn của Dĩnh Thiên, hắn còn lưu manh dùng tay bóp chặt vào nơi đó khiến cậu la lên một tiếng. Tiếng hét vang lên một chút rồi tắt Thiên sau khi định thần lại, cậu ngước đôi mắt đã hơi đẫm nước để nhìn hắn. Xem tôi đi, cậu đã làm gì tôi hả? Cậu có biết tôi đã sợ thế nào không? Loại cảm giác này...tôi không quen, thật sự không quen được...Khúc Vệ Manh cũng nhìn lại cậu, hắn thấy mắt cậu ươn ướt, đôi môi vẫn đang bị cắn chặt lại. Chốc chốc, hắn đưa ngón tay lướt nhẹ qua môi cậu, " Cắn nữa sẽ chảy máu đấy."Nói rồi Vệ Manh nhếch môi cười Thiên cảm nhận được môi nóng của mình vừa được ngón tay lạnh lẽo kia chạm vào, luồng điện vô hình thứ hai lại xông đến khiến đầu óc cậu dần mờ chạm vào tôi một cách tự nhiên như vậy, có được không, hả?! Cậu ấm ức, cậu căm phẫn, cậu ngượng ngùng, tất cả đều không nói ra bằng lời nhưng nó đủ thể hiện trên gương mặt non nớt hai cứ giữ nguyên tư thế đầy ám muội như thế trong mười phút đồng hồ, cuối cùng Khúc Vệ Manh cũng lên tiếng, hắn ghé sát tai cậu, thì thào, " Hãy ngồi với tôi, bằng không...tôi sẽ vượt quá giới hạn với cậu."Nói rồi hắn xoay người lại đi về phía trước, còn lưu manh giơ cánh tay lên vẫy chào tạm biệt Dĩnh Thiên. Dĩnh Thiên sau khi tiếp nhận câu đe dọa của hắn, cậu nhất thời đứng ngây người một chỗ, mặc cho chiếc áo sơmi tinh tươm lúc nãy đã bị xốc đến nhăn hiểu sao, ánh mắt Dĩnh Thiên cứ dõi theo bóng lưng của Vệ Manh, cậu đang cố gắng nhớ lại những gì diễn ra từ nãy đến giờ. Nhớ lại...để có thể xác định được cảm giác hiện tại của cậu là như thế nào thôi!...Sáng hôm sau, Lữ Nhi đã đi học trở lại, cậu cùng Dĩnh Thiên ăn sáng ở căn tin, sau đó thì lên lớp ngồi ôn bài chuyện vẫn diễn ra như thường lệ, chỉ khác một chỗ, Dĩnh Thiên tự dưng lại ôm cặp mình đi thẳng xuống phía dưới bàn năm, cậu bình tĩnh ngồi vào cái ghế trống bên Nhi vì hôm qua nghỉ nên không biết được thực hư của câu chuyện, đôi mắt cậu mở to nhìn hành động điên rồ của Dĩnh Thiên. Cậu không hiểu nổi, bạn thân cậu hôm nay đã ăn trúng món gì rồi?Lữ Nhi nhíu mày, khẽ gọi, " Tiểu Dĩnh...cậu...có nhầm chỗ không?"Mọi người trong lớp ai cũng khá kinh ngạc với hành động này của Dĩnh Thiên, tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu lan ra. Dĩnh Thiên vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, ánh mắt cậu nhìn về hướng Lữ Nhi, tươi cười, " Hôm qua cậu nghỉ nên không biết, cô giáo đã sắp mình ngồi cạnh Vệ Manh.."Cái gì? Lữ Nhi nghe cậu nói xong chỉ cảm thấy bên tai vừa có tiếng nổ phát ra, hai tai đều ong ong không nghe rõ gì khác ơi, cô Uyển Như...vì sao mà sắp xếp một cái nghiệt duyên như thế được?Bốn mắt bọn họ đang nhìn nhau, Dĩnh Thiên nhìn Lữ Nhi với vẻ mặt bất đắc dĩ, Lữ Nhi lại nhìn Dĩnh Thiên với sắc thái quá kinh hãi. Đột nhiên trong lớp chìm trong khoảng không im lặng, hai người bọn họ hiếu kỳ nên đã ngước mắt nhìn về phía cửa phát hiện Khúc Vệ Manh đang từ bên ngoài đi vào, hắn vẫn đeo cái balo một bên vai, cái mặt ngông nghênh bước vào, hắn đang di chuyển xuống dưới bàn Thiên chốc chốc lại cảm thấy hồi hộp, đầu óc lại bắt đầu trống rỗng, ngay cả bài học lúc nãy vừa ôn cũng trôi tuột đi đâu mất tiêu. Cậu ngồi đó, tay cầm quyển vở nhưng lại không đọc mà đang siết chặt lấy Manh đứng bên cạnh bàn số năm, mắt hắn liếc qua chỗ Dĩnh Thiên, đôi môi lưu manh nhếch lên, cái balo trên vai hắn thản nhiên đáp thẳng xuống bàn một cái Thiên bất ngờ nhìn sang chỉ thấy cặp hắn đang nằm bên chỗ mình, cậu không dám nhúc nhích một chút, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc cặp nằm sai vị trí kia." Ngồi qua bên kia, chỗ tôi phải rộng hơn, hiểu không? " Vệ Manh Thiên tội nghiệp khẽ nuốt nước bọt, bắt đầu nhích người qua một chút, rồi lại một chút nữa, nhích đến khi chỗ bên cạnh cậu là một khoảng trống thì mới dừng lại. Cậu lại ấm ức trong lòng, hóa ra cậu ta bảo mình ngồi cạnh chỉ dễ cho việc hiếp đáp mà thôi!Cô Uyển Như, cô là người đưa ra một đề nghị sai lầm. Còn em, em chính là người đáp ứng cái sai lầm đó của cô....Một lát sau, tiếng chuông bao giờ vào tiết vang lên, hôm nay có tiết toán, cô Uyển Như từ ngoài bước vào. Cô đứng trên bục, ánh mắt đảo bao quát khắp lớp, sau đó thì dừng lại tại bàn số hơi ngạc nhiên vì thấy chỗ đó đang có hai người ngồi, nhưng...xem chừng không được cân bằng cho lắm." Dĩnh Thiên, em đã chuyển xuống bàn năm rồi sao? " Cô ngồi vào bàn, mỉm cười nhìn đáp, " Dạ vâng, dù sao...giúp bạn bè trong học tập là việc...việc tốt ạ."Uyển Như trong lòng nghi hoặc, hôm qua thằng bé con từ chối, hôm nay tại sao lại đồng ý nhanh như vậy?" Được rồi, sau này em hãy giúp đỡ Vệ Manh nhiều một chút nhé."Dĩnh Thiên chỉ nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống. Cậu nhìn qua bên cạnh, cái con người lưu manh đó đã ngang nhiên nằm ngủ trên bàn, cái cặp của hắn thì vẫn còn nằm bên phia khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắm mới phải ngồi cùng cậu ta, thôi thì sẽ ráng trong một năm thôi. Chỉ một năm thôi!!Đang miên man suy nghĩ, Vệ Manh bên cạnh thấp giọng, " Để cặp tôi bên chỗ cậu đi.""......... " Dĩnh Thiên nhìn hắn, không đáp." Tôi nói cậu không nghe sao? Cặp tôi để qua bên đó đi." Vệ Manh vẫn lười nhác nằm gục trên bàn, giọng nói có phần khàn khàn."...Tại sao? " Dĩnh Thiên Manh lúc này ngồi bật dậy, đôi mắt sắc lạnh của hắn đang lườm Dĩnh Thiên, tay cầm cặp ném qua chỗ cậu, cất lời, " Tôi nói thì chỉ việc làm theo, cấm thắc mắc, rõ chưa?"" Ừm...Rõ rồi." Dĩnh Thiên siết chặt cây bút trong tay, nhỏ giọng cặp bị hắn ném mà không thèm nhìn nên nó vô tình sướt qua tay Dĩnh Thiên, tạo thành một vết xước nhỏ. Cậu nhíu mày nhìn cánh tay mình đang ửng đỏ, bất giác thở cấp ba này của Dĩnh Thiên, có lẽ nó đã trở thành một địa ngục trần gian thay vì là thiên đường trong trí tưởng tượng của bản thân cậu mất rồi... Novak Djokovic vượt trội so với Casper Ruud về mọi mặt trước trận chung kết Roland Garros 2023 diễn ra tối nay 11-6. Tương quan sức mạnh giữa Ruud và Djokovic - Đồ họa AN BÌNHSau 20 năm thi đấu chuyên nghiệp, Djokovic là một trong những tay vợt xuất sắc nhất lịch sử. Nole biệt danh của Djokovic đã giành 22 chức vô địch Grand Slam trong sự nghiệp. Tính rộng ra, tay vợt người Serbia đã có tổng cộng 93 danh hiệu trên khắp các đấu trường. Ở chiều ngược lại, Ruud là tên tuổi mới của làng banh nỉ thế giới. Tay vợt sinh năm 1998 người Na Uy này mới nổi lên năm 2022 khi vào chung kết 2 giải Grand Slam là Roland Garros và sau đó là Mỹ mở rộng. Rõ ràng thành tích lẫn tên tuổi của Ruud vẫn quá khiêm tốn khi đặt cạnh một tượng đài như Djokovic. Điều đáng lưu ý hơn nữa, Ruud không cách nào gây khó khăn cho Djokovic trong 4 lần chạm trán trước đó khi tay vợt người Na Uy sở hữu thành tích toàn thế lớn nhất của Ruud trận này có lẽ là sức trẻ. Tay vợt người Na Uy trẻ hơn Djokovic tận 12 tuổi và chắc chắn sẽ sở hữu nền tảng thể lực sung mãn hơn. Chưa hết, Djokovic còn phải gặp khó khi anh vẫn đang bị chấn thương hành hạ. Tuy nhiên, với bản lĩnh và kinh nghiệm dày dạn, Djokovic sẽ biết làm gì để vượt qua đối thủ người Na Uy. Nếu đánh bại Ruud, Djokovic sẽ có danh hiệu Grand Slam thứ 23. Anh sẽ lại vươn lên dẫn đầu danh sách tay vợt giành nhiều Grand Slam nhất mọi thời đại. Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0 Chuyển sao tặng cho thành viên x1 x5 x10 Hoặc nhập số sao

bạn học lưu manh