🎳 Tôi Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! của tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt kể về Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam chính. Trong cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Tổng đề cử Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! Đã có 9 người đánh giá / Tổng đề cử. 3.11. Giới thiệu. Mục Lục. Nghe Audio Kiếm Điểm. Văn án 1: Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam chính Chương 50: Kế hoạch. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sáng sớm hôm sau, Đường Vân quả nhiên tỉnh lại giống như lời bác sĩ nói. Chỉ là trạng thái của hắn không được Trạng thái: Đang ra. Thể loại: Tiên hiệp , Huyền Huyễn , Xuyên Không , Đam Mỹ , Trọng Sinh , Cổ Đại , Đoản Văn - Bạn đang đọc truyện [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện của tác giả Tô Vong Cơ. Những người xuyên thư đều ôm một suy nghĩ, nếu thành vai Truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! - Chương 59 với tiêu đề 'Đường Tiểu Hề thật đáng thương!' Nghĩ lại thì chính cậu cũng thật bội phục sự chuyên nghiệp của Phó Nghênh, trời lạnh như vậy mà càng ngày càng bỏ dần quần áo trên người xuống Truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! của tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt kể về Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở vợ của nam chính. Trong cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nhục nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Nội dung truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! Văn án 1: Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam chính. Trong cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nhục nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! FULL Chương 73: Đường Tiểu Hề Bán Thảm! Đường Minh Hề kỳ thật có nghĩ tới làm thế nào để thẳng thắn thừa nhận sự tình của chính mình với Đường Vân. Nhưng cậu trăm triệu không nghĩ tới, sẽ dùng phương pháp thảm thiết như vậy rồi bị anh trai cậu phát hiện. Thế cho nên cậu không kịp chuẩn bị cái gì cả. Đứng trước sự độc hại của ứng xử trên không gian mạng hiện nay, chúng ta phải tìm ra nguyên nhân để có phương hướng khắc phục kịp thời. Trước hết, nguyên nhân lớn nhất đến từ chính chúng ta - những người sử dụng mạng xã hội và internet. kTbp. Chương 41 Ly hôn Sáng sớm hôm sau Đường Minh Hề tỉnh giấc thì phát hiện phòng đựng quần áo mới tối hôm qua còn đang trống rỗng giờ đã được lấp đầy bằng những bộ quần áo ngày thường cậu hay mặc. Trong phòng tắm cũng đã được trang bị thêm đồ dùng hàng ngày mới, thậm chí kem đánh răng còn đã được lấy sẵn ra bàn chải. Không chỉ có vậy, bàn đá trong phòng bếp cũng đã đặt sẵn bữa sáng mà Đường Vân chuẩn bị cho cậu. Như thể muốn ép Đường Minh Hề phải tỉnh giấc vậy, sữa bò và trứng chiên đều nóng hầm hập, còn có cả một bát cháo ngao. Đường Minh Hề uống một hớp sữa bò, bụng cũng đã ấm lên không ít, nháy mắt từng giọt lệ tuôn trào. Huhu, quả nhiên thế giới này chỉ có anh trai là tốt với mình nhất Ăn xong bữa sáng, cậu cũng không còn chuyện gì để làm, bởi vì còn đang rất tức giận Diệp Hành nên cậu không muốn về nhà, đỡ phải chạm mặt hắn. Đường Minh Hề mạnh mẽ lấy điện thoại ra vào xem vòng bạn bè của huấn luyện viên bơi lội, bể bơi hôm nay vẫn chưa mở cửa Chán không có việc gì làm, Đường Minh Hề cũng không thể đem mấy chuyện này kể cho Vương Mẫn được, nhan sắc được tân trang từ sáng nhưng cũng chỉ có thể nằm dài trên sopha suốt nửa ngày, tiêu tốn biết bao tâm sức của Đường Minh Hề. Giữa trưa thì có bảo mẫu tới để nấu cơm, Đường Minh Hề cũng không có tâm trạng ăn uống, tùy tiện cầm đôi đũa lên gắp vài miếng rồi lại thôi. Mới hơn 12 giờ trưa nhưng tiết trời ở Ninh Thành đã hơi âm u, Đường Minh Hề muốn ngủ một giấc nhưng ngủ được 1 lúc đã bị cái lạnh làm cho thức giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra mới nhìn thấy hóa ra lúc nãy đi ngủ không đóng cửa sổ. Màn hình điện thoại hiển thị đã hơn 5 giờ. Vì là mùa đông nên ban ngày rất ngắn, mới 5 giờ chiều mà sắc trời đã chuyển tối. Cậu ngáp nhẹ một cái, đứng lên đi đóng cửa sổ. Vừa mới chạm tay đến tay cầm, tầm mắt của Đường Minh Hề bỗng nhiên bị một thứ gì đó lôi kéo, cậu theo bản năng mà nhìn xuống dưới. Dưới tán cây ngô đồng, hình như có một chiếc xe Bugatti đang đậu ở đó. Đường Minh Hề thấy chiếc xe này cực kỳ quen mắt, vì thế nheo mắt lại nhìn lâu hơn một chút. Người đàn ông đang đứng dựa vào thân xe Bugatti kia, quả nhiên là Diệp Hành. Sắc mặt của Đường Minh Hề lập tức trở nên kém đi, mà Diệp Hành dường như cũng đã chú ý tới tầm mắt của cậu, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa. Giây tiếp theo, Đường Minh Hề giận dỗi mà đóng sầm cửa sổ lại, thậm chí còn kéo cả rèm cửa vào. Hiện giờ mình không muốn nhìn thấy Diệp Tiểu Hành một chút xíu nào!!! Tâm tình bình lặng của Đường Minh Hề cả ngày hôm nay phút chốc bị đánh vỡ, cho dù có bật volume của TV lên mức cao nhất, cậu cũng không thể bình tĩnh trở lại được. Một lát sau, ngoài trời bắt đầu đổ mưa, Đường Minh Hề nghe thấy tiếng mưa rơi “sàn sạt sàn sạt”. Chó nam chính chắc cũng phải cầm theo ô chứ nhỉ? Cậu nghi hoặc mà suy nghĩ. Không đúng! Kể cả hắn không mang theo ô thì có thể vào xe ngồi tránh mưa mà. Hơn nữa, có dính mưa thì cũng đâu liên quan đến mình = Tốt nhất là để mưa cuốn hắn lượn đi xa xa một chút = Đường Minh Hề suy nghĩ lộn xộn. Chắc chốc nữa hắn cũng không tới tìm mình đâu nhỉ? Lẽ nào dính mưa mà cũng coi là tội của mình sao? Chó nam chính, chỉ biết mỗi trò giả mù sa mưa, vừa muốn hại mình mà lại vừa biết diễn nữa, quả nhiên hắn ta đúng thật là một kẻ trông thì vô hại nhưng thực tế thì không QvQ Lời nói của đàn ông, không có câu nào là thật hết!!! Đứng ngồi không yên suốt mười mấy phút, ngoài cửa bỗng dưng có động tĩnh. Đường Minh Hề không kịp nghĩ ngợi gì đã đứng lên chạy ra mở cửa, hóa ra là Đường Vân đã quay trở về. Đường Vân vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Minh Hề, nhướng mày hỏi “Làm sao thế? Nhìn thấy anh lạ lắm hả?” Đường Minh Hề dời tầm mắt sang chỗ khác, nói “Sao anh về sớm thế ạ?” Đường Vân xách mớ rau trong tay lên “Sợ Tiểu Hề nhà chúng ta phải chịu đói nên anh mới cố tình về sớm một chút để nấu cơm cho em. Bữa trưa bảo mẫu nấu em ăn có quen không?” Đường Minh Hề không dám nói thật mình chỉ ăn được 2 miếng, chỉ đành chột dạ mà gật đầu “Cũng được ạ, ăn ngon lắm.” Chỉ là cô ý bỏ nhiều ớt quá thui TvT Ăn xong bữa cơm chiều, cơn mưa bên ngoài cũng đã ngừng. Đường Minh Hề không thể tập trung mà ăn được, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa sổ một cái. Đường Vân nói với cậu mấy câu, nhưng cậu chỉ nghe câu được câu không. Sau đó, Đường Minh Hề thật sự không nhịn nổi sự hiếu kỳ của mình, chạy qua phía cửa sổ mà nhìn. Chiếc xe Bugatti Veyron vẫn còn đang đậu bên cạnh cây ngô đồng. Vẫn là vị trí như ban nãy, không hề dịch chuyển 1 cm. Cậu thiếu niên kia vẫn đang dựa vào thân xe, không biết đã đứng đó được bao lâu, thậm chí còn không thèm chạy vào trong xe trú mưa. Hắn ta cứ đứng đó như thể một tượng đá vậy. Đường Minh Hề thoáng sửng sốt một lúc, sau đó lạnh lùng kéo rèm cửa lại. Mình cũng có bắt hắn phải đứng chờ ở dưới tầng đâu? Không thèm rời đi mà còn đứng đó làm thần giữ cửa à? Định chơi trò khổ nhục kế đến bao giờ? Đường Tiểu Hề có trái tim làm bằng sắt đá, không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng về phòng ngủ của mình, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì nhảy luôn lên giường, lăn lộn vài vòng chuẩn bị đi ngủ. Nhưng điều đáng buồn là, đêm nay cậu hơi mất ngủ. Phía bên ngoài cửa sổ, cơn mưa phùn ban chiều giờ đã nặng hạt hơn hẳn. Mấy ngày hôm trước Ninh Thành mới hoàn toàn hết tuyết, nhưng rất nhiều nơi tuyết vẫn chưa tan hết, bởi vậy nên tiết trời vẫn còn khá lạnh. Trong phòng ngủ mở máy sưởi, Đường Minh Hề quấn chặt chăn bông vào người mình, nhắm chặt hai mắt lại, thôi miên bản thân đừng suy nghĩ đến tên Diệp Hành kia nữa. Hắn ta cũng có phải thằng ngốc đâu? Lẽ nào hắn sẽ đứng đó chờ cả đêm mà không thèm rời đi sao? Trời lạnh như vậy cơ mà. Đường Tiểu Hề yên lặng trở mình. Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động, nhưng trong đầu Đường Minh Hề hiện giờ như thể đang gắn một chiếc đồng hồ vậy, kim giây quay tích tắc từng nhịp. Ước chừng qua khoảng 10 phút, cậu rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa, bước chân xuống khỏi giường rồi vén rèm cửa lên nhìn lén xuống dưới tầng. Diệp Hành vẫn chưa thèm đi! Nửa đêm rồi mà vẫn chưa thèm đi?! Đường Minh Hề lấy điện thoại trên tủ đầu giường xuống, kéo Diệp Hành ra hỏi danh sách đen, quyết định sẽ mắng hắn một trận rồi trực tiếp đuổi hắn về biệt thự Minh Hề Nhưng vừa mới kéo Diệp Hành ra khỏi danh sách đen xong thì hắn đã nhắn tin tới trước. .’ Chỉ một dấu chấm vô cùng đơn giản. Đường Minh Hề sửng sốt, Diệp Hành tựa hồ như cũng đơ ra một lúc. Có lẽ chính hắn cũng không ngờ rằng Đường Minh Hề sẽ kéo mình ra khỏi danh sách đen, trên màn hình giao diện wechat không hề xuất hiện 1 dấu chấm than đỏ nào. Ngay lập tức, Diệp Hành gọi tới một cuộc điện thoại. Ngay từ đầu Đường Minh Hề đã hơi mất bình tĩnh, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cậu lại cho rằng mình có phải xin lỗi gì nam chính đâu, sợ làm đếch gì?! “Tút” một tiếng, cuộc điện thoại đã được nhận. Giọng nói của Diệp Hành không bình thường chút nào, thậm chí còn hơi có vẻ nghẹn ngào “Đường Minh Hề, anh ngủ rồi à?” “……” “Chừng nào thì anh về nhà?” Đường Minh Hề tiếp tục im lặng. “Anh bị làm sao vậy chứ?” Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi cái Đường Minh Hề lập tức cảm thấy bực mình. Cậu vô cùng quyết đoán cúp điện thoại, lại lần nữa kéo Diệp Hành vào danh sách đen. Từ đầu đến cuối, không hó he nửa lời với Diệp Hành. . Đường Minh Hề không biết sau đêm hôm qua, Diệp Hành trở về từ lúc nào. Buổi sáng thức giấc rời giường mới phát hiện, chiếc xe Bugatti không còn đậu ở đó nữa. Tối hôm qua cậu không ăn được mấy miếng nên sáng hôm nay tỉnh dậy cảm giác rất đói, vì thế nên bữa sáng mới ăn nhiều hơn một chút. Đường Minh Hề quyết định đi tản bộ vài vòng trong tiểu khu, tiêu hóa một chút. Còn khoảng hai, ba ngày nữa là đến tết, tối hôm qua có trận mưa lớn nên tiểu khu hôm nay vô cùng yên tĩnh, nhưng bầu không khí chuẩn bị đón Tết vẫn rất nồng đậm, cửa nhà nào cũng dán chữ “Phúc” đỏ tươi, trên đường đâu đâu cũng thấy giăng đèn lồng, trông vô cùng thích mắt. Hàng cây xanh như thể đã được cơn mưa tối qua tẩy rửa sạch sẽ vậy, Đường Minh Hề nhìn mà thấy thoải mái vô cùng, sự khó chịu cũng theo đó mà bay mất. Đường Minh Hề đi dạo được hai, ba vòng thì thấy chân hơi tê, quyết định trở về biệt thự nhà mình. Vừa đến gần căn biệt thự, chiếc xe Bugatti dưới gốc cây đồng hôm qua giờ đã đổi thành một chiếc Lamborghini, vẫn là chiếc xe mà Đường Minh Hề quen thuộc hơn bất kỳ ai. Có một người đang đứng dựa vào thân xe, nghe thấy động tĩnh từ phía sau, hắn lập tức xoay người lại, tầm mắt hạ xuống người Đường Minh Hề. Đường Minh Hề thả chậm bước chân, chỉ nhìn hắn một cái rồi dời mắt đi hướng khác, coi hắn không khác gì không khí. Diệp Hành có thể chịu đựng được đủ thể loại tính tình cáu bẩn của Đường Minh Hề, nhưng không thể chịu đựng được việc người kia cứ bơ hắn như vậy. Đường Minh Hề vừa mới đi lướt qua hắn thì cánh tay đã bị Diệp Hành bắt được. Cậu quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái. Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói của Diệp Hành “Đường Minh Hề, chúng ta nói chuyện.” “Tôi không còn gì để nói với cậu cả.” Đường Minh Hề lành lạnh đáp. “Ít nhất thì cũng phải nói cho tôi biết anh đang giận cái gì chứ.” Ha ha ha = Tự mình suy nghĩ đi thằng nhóc thối = Chung quanh tĩnh lặng lại vài giây. Diệp Hành cũng đoán được Đường Minh Hề không muốn trả lời câu hỏi này, vì thế tìm sang chủ đề khác “Ăn sáng chưa?” Đường Minh Hề nhàn nhạt đáp lại “Yên tâm đi, anh trai tôi đương nhiên sẽ không để tôi bị chết đói.” Lại tĩnh lặng thêm vài giây, Diệp Hành không chịu đựng nổi nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại. “Đường Minh Hề, chí ít thì cũng phải nói cho tôi biết tôi đã sai ở đâu.” Diệp Hành xoa xoa hai bên thái dương “Anh không thể lần nào cũng vô duyên vô cớ giận dỗi như vậy được, sau đó lại bắt tôi phải tự đoán. Tôi cũng không thể nào lần nào cũng đoán được chuẩn xác.” Những lời này đã thành công khiến Đường Minh Hề tức giận. Cậu dùng một ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Diệp Hành. Tình cảm vợ chồng trên danh nghĩa của hai người, có lẽ đã thực sự đến lúc sụp đổ rồi. Đường Minh Hề cảm giác được khoảnh khắc bản thân mình gào lớn, cả thân thể của cậu đang run rẩy kịch liệt “Cậu cảm thấy tôi giận dỗi vô duyên vô cớ sao?” Diệp Hành không ngờ Đường Minh Hề lại phản ứng lại mạnh mẽ như vậy. Hốc mắt còn đỏ hết cả lên rồi. “Đúng đấy, là tôi giận dỗi vô cớ, tôi không còn lời nào để giải thích nữa hết.” Đường Minh Hề ra sức vung cánh tay của hắn ra, làm ra vẻ bản thân đang vô cùng mệt mỏi “Diệp Hành, chúng ta ly hôn đi.” Đây không phải quyết định được đưa ra trong lúc cậu nhất thời xúc động, cậu đã trằn trọc suy nghĩ hai đêm nay rồi, cảm thấy ly hôn là đáp án tốt nhất dành cho cả hai người. Dù sao thì nếu không ly hôn, mạng của cậu cũng khó mà giữ nổi QvQ Diệp Hành tới tìm Đường Minh Hề để xin được giảng hòa, nhưng không ngờ rằng, lời phán quyết được đưa ra cho hắn là “ly hôn”. Đây không phải lần đầu tiên Đường Minh Hề nói ra hai chữ “ly hôn”, hắn còn nhớ rõ lúc hai người vừa đính hôn, Đường Minh Hề vô cùng căm thù mối hôn sự này, căm thù đến tận xương tủy, câu nói cửa miệng bao giờ cũng dính tới hai chữ này. Nhưng Diệp Hành không ngờ rằng, hai chữ nghe thì có vẻ nhẹ nhàng này hôm nay nghe được lại cảm thấy chói tai như vậy, như thể giáng thẳng xuống đầu hắn để cảnh cáo vậy, khiến hắn có cảm giác bản thân vừa rơi vào hầm băng lạnh lẽo. Diệp Hành từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ ly hôn với Đường Minh Hề, bởi vậy khi hắn nghe thấy hai chữ này, cả người đã lập tức cứng đờ lại. “Đường Minh Hề, anh có ý gì?” Giọng điệu của hắn phút chốc trở nên lạnh tanh. “Nghĩa trên mặt chữ.” Đường Minh Hề cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nguyên nhân của tất cả việc này là do hôn sự giữa hai người họ. Cậu dùng một chất giọng bình tĩnh, điềm đạm mà giải thích “Hai chúng ta kết hôn cũng không phải vì anh tình tôi nguyện, tôi có thể nhìn được cậu không quá hài lòng với hôn sự này, cũng chỉ đơn thuần xuất phát từ sự cảm kích đối với ân tình của ông nội tôi mà tôi. Mà tôi là người như thế nào, cậu cũng không phải không biết, tính tình của tôi rất kém, sau này cậu không cần phải chịu đựng tôi nữa đâu, cũng không cần phải đoán già đoán non!” Mặc dù ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng khi nói mấy câu cuối cùng, Đường Minh Hê không nhịn được mà nâng cao giọng. Ly hôn, nhất định phải ly hôn! Ngay hôm qua, Đường Tiểu Hề đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hoạch tẩu thoát tuyệt diệu. Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, “Đường Minh Hề” tham ô tài chính của Minh Hề là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc Diệp Hành bị đuổi khỏi nhà họ Đường, hắn chỉ đành phải quay trở lại Vân Kinh. Nhưng đời này Đường Minh Hề tự tin bản thân sẽ không bao giờ làm chuyện vô đạo đức như vậy. Thực ra, nếu muốn khiến cho Diệp Hành rời khỏi nhà họ Đường, ly hôn cũng là một cách thức không tồi. Chờ đến khi Diệp Hành quay trở lại Vân Kinh, Đường Minh Hề ở Ninh Thành sẽ cao chạy xa bay, dù cho thế lực của hắn có lớn đến đâu thì cũng không thể bắt ép mình được. Kế hoạch trốn chạy này không thể chậm trễ hơn được nữa, phải thực hiện trước dự định! Aiyo, nghĩ như vậy, tâm trạng của cậu cũng tốt lên không ít. Tự do đang đứng kia vẫy tay với mình! Nói ra hai chữ “ly hôn” này xong, Đường Minh Hề thở phào một hơi nhẹ nhõm, tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu rốt cuộc cũng đã bị dỡ bỏ. Hình như sau khi nói ra bản thân cũng không còn nặng lòng nữa? Ly hôn xong quả nhiên rất tự do! Nhưng mà, lúc này có lẽ nên cho nam chính một chút thời gian tự hỏi nhỉ? Đường Minh Hề hơi chần chừ, chớp chớp mắt mấy cái, quyết định đi vào nhà ngủ trưa một giấc đã. Chờ đến lúc nào Diệp Hành suy nghĩ xong thì sẽ ký đơn ly hôn với hắn sau. Bước đi của cậu nhẹ nhàng hơn hẳn, nhưng vừa đi được mấy bước, cánh tay lại bị Diệp Hành bắt lấy. Đường Minh Hề vừa định mắng hắn một câu thì cả cơ thể bỗng dưng nhẹ tênh, cậu bị thằng nhóc thối nào đó bế ngang người kiểu công chúa! Đường Minh Hề ??? Đường Minh Hề chỉ kịp cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, chưa cả kịp phản ứng lại thì đã trực tiếp bị ném vào ghế phụ của Lamborghini. Sắc mặt của Diệp Hành âm trầm đến đáng sợ, hắn vô cùng quyết đoán mà thắt dây an toàn cho Đường Minh Hề, sau đó quay người ngồi vào vị trí lái. Chiếc xe Lamborghini chạy như bay, rời khỏi khu biệt thự xa hoa, mãi cho đến khi Đường Minh Hề vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Hành kéo mình xuống xe, kéo thẳng một đường vào trong biệt thự Minh Hề, lúc này cậu mới phản ứng lại. “Diệp Hành! Cậu bị điên à!” Vcl thật! Diệp Tiểu Hành muốn làm gì đây! Ly hôn không thành nên tính toán giết người diệt khẩu sao? QvQ Làm sao bây giờ? Báo cảnh sát kiểu gì nhỉ? Đợi đã, điện thoại của mình đâu rồi?! Đường Minh Hề bị những suy nghĩ của mình dọa cho sợ chết khiếp, cả người thoáng chốc đã cứng đờ. Ngay sau đó, cậu bắt đầu giãy giụa thật mạnh, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Diệp Hành. Nhưng ngờ đâu Diệp Hành lại lần nữa trực tiếp bế ngang người cậu lên, Đường Minh Hề giờ phút này giãy giụa càng mạnh mẽ hơn, sau đó, cậu bị Diệp Hành quăng thẳng xuống chiếc giường ngủ mềm mại. Đường Minh Hề hơi choáng, đầu váng mắt hoa. Cậu đột nhiên ngồi bật dậy, quát “Diệp Hành! Có vấn đề về thần kinh thì tự đến bệnh viện mà chữa! Cứ nhằm vào tôi làm cái gì hả? Cậu bị ——” Câu cuối cùng Đường Minh Hề chưa kịp nói hết. Giường của cậu bỗng nhiên bị lún xuống, Diệp Hành không biết đã lên giường từ bao giờ, hung hăng kéo lấy Đường Minh Hề rồi ôm vào lòng. Đường Minh Hề đang nói dở, bỗng dưng trở nên im bặt, thay vì nói là đang được Diệp Hành ôm, thì nói là “bị Diệp Hành đè” còn đúng hơn. Muốn thở cũng không cả thở nổi nữa TvT!!! “Đường Minh Hề.” Diệp Hành rầu rĩ lên tiếng. “Tôi sẽ không ly hôn với anh đâu.” Đường Minh Hề cảm giác cánh tay trên eo mình đang siết chặt hơn một chút. Cậu nghe được giọng nói lành lạnh của Diệp Hành, thậm chí còn hơi mang theo một chút cảm giác hung ác “Anh cứ nằm mơ đi.” Đường Minh Hề nghe thấy câu nói này của hắn, tức đến mức suýt chút nữa thì hôn mê. Cậu dùng sức đẩy Diệp Hành ra, kết quả là không cẩn thận mà chạm tay vào mặt hắn. Lúc này Đường Minh Hề mới phát hiện, sắc mặt của Diệp Hành tái nhợt đến mức đáng sợ nhưng nhiệt độ lại rất cao. Nói chuyện cũng không được lý trí như ngày thường nữa. Đường Minh Hề giơ tay lên, áp sát vào trán của Diệp Hành, quả nhiên, thực sự rất nóng! Hắn bị sốt sao? Chương trước Mục lục Chương sau Tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt Thể loại Niên hạ, Đô thị tình duyên, Hào môn thế gia, Xuyên thư Editor Ngọc Anh, Nhi Nhi web quanvuthienha Tình trạng Hoàn 100 chương ——————————- Văn án Văn án 1 Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam chính. Trong cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nhục nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Kết cục là bị nam chính bẻ gãy tay chân rồi ném xuống biển biển, để mặc cho cá mập cắn xé. Đường Minh Hề vừa mới xuyên qua …… Đương nhiên là phải nắm bắt thời gian mà ôm đùi nam chính rồi! Đối xử tốt với hắn, cho hắn ăn ngon, tặng hắn đồ để mặc, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Nhưng mà…… “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã quỳ trong bão tuyết suốt một ngày một đêm rồi ạ!” “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã bị treo ở cửa ba ngày ba đêm!” “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đi gặp tên ti tiện Đường Nặc kia rồi.” Tôi còn có thể làm gì để cứu vãn tình hình đây Văn án 2 Trên vịnh Thanh La, Đường Minh Hề và Đường Nặc cùng bị bắt cóc. Bọn bắt cóc chĩa súng vào Đường Minh Hề, phía sau lưng là vách đá cao, là biển sâu nước xoáy. “Diệp thiếu, vợ và tình nhân, chọn một đi!” Đường Minh Hề run rẩy nói Diệp Hành, tôi không biết bơi. Diệp Hành nhấc mí mắt, hờ hững Đường Nặc, qua đây. Một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu. Đường Minh Hề mất hết hy vọng, thả người nhảy xuống vách núi, chôn thây dưới đáy biển rộng. Trước khi cậu chết, chỉ thấy Diệp Hành khẽ sửng sốt, sau đó hai mắt như thể đã nứt ra. Rất lâu sau đó, người ta nhìn thấy giám đốc tập đoàn quyền lực – Diệp Hành run rẩy quỳ trên mặt đất, lặp đi lặp lại tên của vợ mình. Trông hắn như thể đang phát điên vậy. Nhưng mà —— Sau khi nhảy xuống biển, Đường Minh Hề điên cuồng bơi những 20km rồi lên được bờ, hai mắt ướt đẫm Ha ha ha ha ha ha cuối cùng ông đây cũng có thể được tự do rồi!! Giả chết cũng chỉ sướng trong nhất thời, giả chết cả đời thì sướng cả đời Cái chức Diệp phu nhân này ai muốn giữ thì giữ, ông đây đếch thèm! Link Chương 94 Hai Diệp Tiểu Hành thượng Đường Minh Hề không chết?! Sao có thể?! Trong nháy mắt này, Diệp Hành không có cách nào diễn tả cảm xúc khiếp sợ của bản thân bằng ngôn từ. Không có khả năng, ngắn ngủn vài giây, trong đầu Diệp Hành nhanh chóng hiện lên mấy bức hình ảnh cuối cùng của Đường Minh Hề lúc còn sống. Tầng hầm tối tăm âm u, sâu không thấy đáy, nước biển lạnh đến thấu xương. Là đích thân hắn đẩy người này vào đàn cá mập, một người máu chảy đầm đìa như vậy, sao có thể còn sống?! Hắn đang…… Nằm mơ sao? Ngoại trừ nằm mơ, Diệp Hành thật sự không thể nghĩ ra lý do tốt hơn để giải thích cảnh tượng trước mặt. Chẳng lẽ nói, trạng thái tinh thần của mình đã kém tới mức xuất hiện ảo giác? Chỉ là động tác kế tiếp của Đường Minh Hề lại nói cho hắn chuyện này căn bản không phải ảo giác. Ước chừng là nhìn hắn ngây ngốc đứng tại chỗ thật lâu không có động tĩnh, Đường Minh Hề thấy Diệp Hành ăn mặc cũng không nhiều lắm, sợ hắn ở bên ngoài cảm lạnh, vì thế duỗi tay ra định dắt hắn. Mới vừa đụng tới mu bàn tay của hắn, độ ấm áp của đầu ngón tay Đường Minh Hề, tựa như làm bỏng hắn. Trong nháy mắt, biểu tình chán ghét nơi đáy mắt Diệp Hành hiện ra không chút nào che lấp, đột nhiên lui về phía sau một bước, né tránh tay của Đường Minh Hề. Đường Minh Hề sửng sốt một chút. Không phải chứ cẩu nam nhân. Mới thế đã giận rồi? Được rồi, tuy rằng đúng là mình đồng ý mỗi tối sẽ về nhà đúng hạn. Đường Minh Hề nhớ mình bội ước trước, chột dạ mà thu liễm tính tình một chút. Vương Mẫn nhìn hai người bọn họ không đúng lắm, ban đầu còn định rủ Đường Minh Hề tối nay ra ngoài chơi. Thấy thế cũng thay đổi chủ ý, lập tức sửa miệng nói mang đồ tới cho Đường Minh Hề. Đường Minh Hề nháy mắt liền tiếp thu ý tứ của Vương Mẫn, vội vàng nói “Vương Mẫn tới đây chỉ để đem đồ qua thôi, tôi cũng không ra ngoài vào buổi tối.” Nói xong, nhìn Vương Mẫn trang điểm long trọng, thấy thế nào cũng không giống đến mang đồ, Đường Minh Hề tức khắc cảm thấy lời nói dối của chính mình đã bị vạch trần. Thần kỳ chính là, Diệp Hành dường như không chú ý tới. Đường Minh Hề lúc này mới cẩn thận đánh giá Diệp Hành một chút, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ, đứng ở bên ngoài lâu như vậy, cả người đều tản ra hàn ý dày đặc. Không phải là bệnh đau dạ dày lại tái phát chứ? Đường Minh Hề không bình tĩnh nổi nữa, cũng mặc kệ Diệp Hành có tức giận hay không, kéo hắn về phòng. Vương Mẫn hệt như chiếc đuôi nhỏ, cun cút theo sau. Mà Diệp Hành bị kéo đã hoàn toàn rơi vào cảm giác mơ hồ. Cho đến khi bị Đường Minh Hề ấn ngồi trên sô pha, hắn mới lấy lại tinh thần. Kết cấu bên trong căn phòng và kết cấu hắn mới vừa nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau. Minh Hề công quán của hiện tại, so với Minh Hề công quán của 6 năm trước hình như không chút khác biệt. Diệp Hành phảng phất giống như mơ, lại không để ý Đường Minh Hề và Vương Mẫn đang ghé vào nhau thủ thỉ. “Vậy tôi về trước nhé?” “Không được. Cô vừa tới đã về, ngay cả kẻ ngốc cũng đều biết cô tới để làm gì.” Vương Mẫn khóc không ra nước mắt “Nhưng tôi không có gì đưa cho anh hết! Nếu không để túi lại đây nhé?” “……” “Tôi muốn túi của cô làm cái gì?” Đường Minh Hề cạn lời “Giờ cô qua sô pha ngồi một lát, sau đó tùy tiện tìm lý do rời đi.” Cậu nói xong, xoay người lên tầng 3. Như người ta đã nói, một ngàn lời nói dối sẽ được sử dụng để phá vỡ cơn hoảng loạn. Vương Mẫn đành phải cứng ngắc ngồi xuống uống một ngụm sữa nhỏ, xấu hổ mặt đối mặt với Diệp Hành Diệp Hành giương mắt nhìn cô, Vương Mẫn bị nhìn đến nỗi giật mình một cái. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, sao cô cảm thấy người trước mắt này, thoạt nhìn lại lạnh như băng…… “Diệp tổng.” Vương Mẫn quyết định thẳng thắn nhận lấy khoan hồng “Tôi thề, tôi thật sự tới đây đưa đồ, hoàn toàn không có ý định rủ rê Đường Tiểu Hề nhà cậu đi ra ngoài chơi, thật sự.” Đường Tiểu Hề……… nhà hắn? Diệp Hành đã từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nhưng đối mặt với mọi thứ trước mắt vẫn không có cách nào tiếp thu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đường Minh Hề chẳng những không chết, còn ở một chỗ với mình? Chẳng lẽ là…… Xuyên qua? Từ ngữ hot trend này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trong đại não Diệp Hành. Không đúng, giống thế giới song song gì đó hơn. Ở thế giới này, mình không động thủ giết Đường Minh Hề? Nội tâm của Diệp Hành nghi hoặc khó hiểu, Đường Minh Hề quen biết Vương Mẫn khi nào? Trong trí nhớ, Đường Minh Hề lúc nào cũng vừa tàn nhẫn vừa bạc tình. Tính tình không chỉ kiêu căng tùy hứng, còn không có bạn bè, một gã bạn bè duy nhất luôn làm xằng làm bậy chính là Hoắc Nhất Nhiên. Nghĩ đến Hoắc Nhất Nhiên, biểu tình căm hận nơi đáy mắt của Diệp Hành lại quay cuồng. Vương Mẫn giật mình một cái, tuy không hiểu biểu cảm nơi đáy mắt đối phương, nhưng loại địch ý trần trụi này vẫn có thể cảm giác được. Được rồi. Đường Tiểu Hề, đừng trách chị em bán đứng anh. Tôi cũng muốn sống mà rời khỏi khỏi Minh Hề công quán “Tôi nói thật vậy.” Vương Mẫn tỏ vẻ khóc không ra nước mắt “Diệp tổng, tôi xác thật là tới tìm Tiểu Hề đi ra ngoài chơi, nhưng tôi thề chúng tôi mấy chỗ đó toàn là nơi rất lành mạnh, hoàn toàn không có gì mà thần tượng tiểu thịt tươi, lưu lượng nam cao trung, idol nam minh tinh!” “Thật sự thật sự, cậu không tin tôi, thì cậu cũng phải tin tưởng Tiểu Hề nhà cậu chứ.” Vương Mẫn cực kỳ nỗ lực thanh minh cho mình “Anh ấy có tính như nào cậu cũng biết rồi, loại hoa thảo dã nam nhân bên ngoài này sao có thể lọt vào mắt của anh ấy được, hơn nữa Diệp tổng cậu phải tin tưởng bản thân mình! Ngoại trừ cậu, sao Đường Minh Hề có thể coi trong đàn ông bên ngoài được!” Vương Mẫn nghĩ nghĩ, vẫn đưa ra một chút kiến nghị thích hợp “Tuy nhiên, Diệp tổng. Cậu cũng không thể luôn quản thúc Tiểu Hề được. Cậu nghĩ anh ấy mới bao nhiêu tuổi, hai mươi mấy tuổi rồi, ai lại buổi tối 9 giờ đã bắt đi ngủ…… Nhất định anh ý sẽ không chịu ngồi yên.” “Cậu cho người ta chút không gian riêng tư, không thể lúc nào cũng nhìn anh ý, này mới đúng là cưng chiều hết mực!” Một câu cuối cùng nói xong. Đường Minh Hề vừa vặn bưng nước ấm và thuốc đi ra. Vương Mẫn kinh diễm câm miệng. Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại Để lại Diệp Hành có chút mê mang, rõ ràng những lời Vương Mẫn nói ra đều là Hán ngữ, nhưng ở bên tai hắn lại giống như không hiểu câu nào. Cái gì mà nói hắn quản Đường Minh Hề? Cái mà nói hắn cưng chiều Đường Minh Hề? Độ thái quá của hai câu nói này khác gì thiên thạch đâm vào Trái Đất đâu? Hơn lúc chiều hắn đã gặp Vương Mẫn một lần, trong ấn tượng của hắn, đây là một người nổi tiếng tự phụ đoan trang. Hoàn toàn khác với cô gái hoạt bát năng động trước mắt. Vương Mẫn sợ bị vợ chồng nhà này đánh cùng lúc, sau khi nhanh chóng nói xong liền rời đi nhanh như chớp. Không thể không nói, ở phương diện nào đó, tính tình của Đường Minh Hề cùng Diệp Hành rất giống nhau. Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người. Đường Minh Hề đem thuốc dạ dày và nước ấm để trước mặt hắn, thấy Diệp Hành vẫn không nhúc nhích, Đường Minh Hề liền ngồi kế bên hắn. “Còn giận à.” Khoảng cách gần quá. Diệp Hành trong nháy mắt cảm giác được sự không thích ứng cực đại. Trong trí nhớ, Đường Minh Hề chưa từng đến gần mình như vậy. Đừng nói là để mình ngồi trên sô pha, ngay cả ghế cũng chưa bao giờ cho mình ngồi. Hơn nữa Đường Minh Hề trong trí nhớ cũng chưa từng xuất hiện nét mặt quan tâm như vậy. Quá mức hệt như ác mộng. Hương thơm ngọt ngào trên người Đường Minh Hề di chuyển quanh chóp mũi hắn. Diệp Hành cố nén xúc động đứng lên rời đi, để bản thân bình tĩnh lại, theo dõi những thay đổi. Đường Minh Hề chỉ thấy thân thể Diệp Hành cứng đờ, còn tưởng đối phương vì đau dạ dày nên không thoải mái, liền đưa thuốc cho hắn “Uống thuốc trước đi. Tôi bảo thím Vương nấu ít cháo, chờ lát nữa sẽ đem qua đây.” Nghe được thím Vương, sát ý trong lòng Diệp Hành lập tức quay cuồng “Bà ta?” “Đúng vậy.” Đường Minh Hề nói “Tôi không biết nấu cháo. Anh trai tôi nói nhà cũ bên kia không dùng tới nhiều người vậy, liền để thím Vương dọn qua bên này. Cậu kinh ngạc như vậy làm gì? Không phải biết rồi à?” Hắn quả thật là biết thím Vương. Dẫu sao kết cục của người phụ nữ này thảm chẳng khác gì Đường “Tôi không muốn thấy bà ta.” Diệp Hành lạnh mặt. Đường Minh Hề sửng sốt. Có độc à? Chẳng lẽ người bị bệnh sẽ tương đối tùy hứng?! Cậu cảm thấy Diệp Hành tối nay có chút cổ quái. Nhưng lại không thể nói rốt cuộc cổ quái ở chỗ nào, Đường Minh Hề cũng không có khả năng tưởng tượng ra loại thế giới song song này, vì thế chỉ cho rằng bản thân nghĩ nhiều. “Vậy tôi bảo bà ấy đưa cháo qua phòng khách.” Đường Minh Hề tự nhiên đặt tay mình lên dạ dày Diệp Hành. Lại không ngờ phản ứng của Diệp Hành rất lớn, chẳng khác gì vứt tay cậu ra. Đường Minh Hề có chút cạn lời Cậu đã ôn tồn xin lỗi vậy rồi mà cẩu nam nhân còn tức giận?! “Cậu làm gì?” Đường Minh Hề lớn giọng. Diệp Hành không rõ bản thân gặp được Đường Minh Hề là tình huống như thế nào. Chỉ có thể nhịn xuống cảm giác không khỏe, hỏi “Anh vừa rồi muốn làm gì?” ? Đêm nay Đường Minh Hề đã nhảy ra dấu chấm hỏi thứ ba. “Giúp cậu xoa dạ dày một chút chứ còn làm gì, không phải không thoải mái à.” Giọng Đường Minh Hề hơi thấp, cách quá gần, nghe như đang làm nũng “Sao tối nay cậu kỳ lạ thế, không phải là bệnh đến hồ đồ rồi chứ.” Cậu còn sờ soạng cái trán của Diệp Hành “Không phát sốt mà nhỉ.” “Anh là muốn xoa dạ dày giúp tôi??” Dựa vào kinh nghiệm của hắn mà nói, rất khó để không nghi ngờ có phải vừa rồi Đường Minh Hề muốn nhân cơ hội đâm hắn một dao hay không. “Bằng không thì sao?” Đường Minh Hề cạn lời, sau đó lại duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa vòng. “Nhất định là cậu không ăn cơm đúng giờ.” Lần này, tuy thân thể Diệp Hành cứng đờ nhưng lại không kháng cự. “Tôi đã nói với cậu rồi mà, bệnh đau dạ dày không phải bệnh nhỏ, cẩn thận về sau biến thành ung thư dạ dày.” “Còn có cậu vừa rồi hung dữ với tôi.” Đường Minh Hề “Tôi cũng hơi tức giận, nhưng giờ cậu đang sinh bệnh, cho nên tạm thời bỏ qua. Chờ đến khi hết bệnh phải qua dỗ tôi.” Yết hầu của Diệp Hành di chuyển lên xuống. Đường Minh Hề xoa xoa, liền dựa vào trên người hắn. Hương thơm ngọt ngào dường như biến thành một mảnh sương mù nồng đậm, khiến biểu cảm Diệp Hành ngưng đọng một chút. Đường Minh Hề giống như không xương cốt, càng dựa càng gần, cuối cùng Diệp Hành nhịn không được nữa liền đẩy ra. Đẩy đến mức cơm buồn ngủ của Đường Minh Hề hoàn toàn tan biến “Làm sao vậy?” Trái tim của Diệp Hành nhảy lên lợi hại, cũng nói không rõ là vấn đề gì. Bất kỳ ai khi nhìn thấy một người mà mình thống hận, hoặc một người đã chết nay lại mềm như bông ngã vào lòng mình, đều không thể bình tĩnh nổi. “Tôi khá hơn nhiều rồi.” Diệp Hành có chút đông cứng đẩy cậu ra. “Ừm.” Nghe được hắn khá hơn nhiều, Đường Minh Hề liền không hoài nghi nữa, nhìn đồng hồ “Thế mau đi ngủ, đã trễ thế này.” Thật ra vừa rồi Đường Minh Hề lăn lộn như vậy cũng có chút mệt nhọc. Diệp Hành gật đầu, từ trên sô pha đứng lên. Nếu đây là mơ thì cũng quá chân thật. Diệp Hành một mặt làm bộ thả lỏng bước chân, một mặt cảnh giác quan sát bốn phía. Tới tầng hai, hắn đi về phòng bảo mẫu theo phản xạ có điều kiện. Đúng vậy, trong trí nhớ của Diệp Hành, tuy hắn ở Minh Hề công quán, nhưng cũng giống như ở biệt thự của Đường gia, mặc dù cùng ở một chỗ với Đường Minh Hề , nhưng không được xuất hiện trước mặt cậu, miễn cho cậu chướng mắt. Nhà cũ Đường gia có phòng tạp vật bốn phía lọt gió gần chuồng ngựa cho hắn ngủ, Minh Hề công quán đồng dạng cũng có phòng bảo mẫu thông gió không tốt cho hắn ở. Bên trong chỉ có một cái giường lưới sắt. Diệp Hành bước đầu phỏng đoán có khả năng minh đã gặp phái cái sự kiện thần quái gì đó, xuyên đến thời không song song. Mới đi được hai bước, Đường Minh Hề đã kêu hắn lại “Cậu đi đâu thế?” Diệp Hành khôi phục bình tĩnh. Đã tới thì yên tâm ở lại. Nếu có thể tới ắt hẳn có thể trở về, trước tiên xem xét bốn phía một chút, tìm được cơ hội liền rời khỏi thời không này. Đương nhiên, đầu tiên chính là không thể để lộ thân phận của mình. Đặc biệt là không thể để Đường Minh Hề phát hiện điều gì không ổn. “Ngủ.” “Ngủ?” Đường Minh Hề “Ngủ thì qua hướng đó làm gì? Phòng ngủ ở tầng ba.” Diệp Hành hơi hơi sửng sốt, “Tôi……” Diệp Hành ở thế giới này, thế mà lại cùng Đường Minh Hề ở trong một gian phòng. Không thể không nói, việc này thật sự đã đổi mới nhận thức của Diệp Hành. Trong phòng ngủ chính của Đường Minh Hề, nơi chốn bày ra dấu vết sinh hoạt của hai người. Dép, bàn chải đánh răng, cốc, thậm chí cả khăn tắm. Phòng ngủ chính thông với phòng để quần áo, mấy bức tường đều treo đầy quần áo của Đường nhị công tử. Mặc dù quần áo của Diệp Hành không nhiều, nhưng cũng hoàn mỹ dung nhập trong đó. Này thật là…… Có chút châm chọc. Khóe miệng của Diệp Hành hơi hơi cong lên, ý cười lại không chạm đến đáy mắt. “Cậu đứng ở cửa làm gì?” Đường Minh Hề phát hiện đêm nay Diệp Hành không giống cậu quen biết. Trước kia mặc kệ Diệp Hành đi công tác bao lâu, mặc kệ lần công tác trở về nào, cũng đều không lãnh đạm như tối nay. Thật giống như cậu lúc cậu vừa xuyên qua, hai người còn đang trong trạng thái vợ chồng giả trân. Cho dù có giận cậu, cũng không thể giận lâu như vậy chứ. Đường Minh Hề nghĩ thầm không phải mình xin lỗi rồi à, ngày thường chỉ cần mình xin lỗi, Diệp Hành khẳng định sẽ không so đo với mình. Tới cửa phòng ngủ, cuối cùng Diệp Hành không nhịn nổi nữa. Ngủ với Đường Minh Hề không nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn! “Tôi qua phòng cách vách ngủ.” ? Càng ngày càng kỳ quái. Đường Minh Hề cảm thấy cạn lời, đồng thời có chút khó chịu. Hắn làm cái gì thế. Cẩu nam nhân, không phải chán cậu rồi chứ? Mới kết hôn bao lâu? Bảy năm cũng không nhanh như vậy đi? Bọn họ mới kết hôn được 7 tháng mà? Đường Minh Hề chịu đựng lửa giận “Thích ngủ ở đâu thì ngủ.” Tức chết tôi, cẩu nam chính! Giận cũng phải có giới hạn thôi, giờ còn muốn phân phòng ngủ chứ gì. Ha hả, mặc xác hắn. Ai để ý, đau dạ dày cũng mặc xác hắn! Sắc mặt của Đường Minh Hề nháy mắt lạnh xuống. Nhìn kỹ còn có chút ủy khuất. Diệp Hành không biết như thế nào, sau khi nói xong những lời này, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mà bổ sung một câu “Tối nay tôi có chút cảm lạnh.” Đường Minh Hề nhìn hắn một cái, Diệp Hành nhàn nhạt nói “Sợ lây bệnh cho anh.” “Sao cảm lạnh mà không nói sớm?” Trái tim của Đường Minh Hề lại dấy lên. Cẩu nam chủ làm gì thế. Chỉ là đi công tác thôi mà, sao lại vừa đau dạ dày vừa cảm lạnh. Chút không thoải mái trong lòng cậu cũng biến mất không còn tăm hơi. Dẫu sao trạng thái hiện giờ của Diệp Hành thoạt nhìn quả thật không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, trán còn toát một lớp mồ hôi mỏng. Chẳng lẽ lúc nãy uống thuốc dạ dày không có tác dụng? Đường Minh Hề hai bước chạy xuống cầu thang, không nỡ cự tuyệt tới đỡ Diệp Hành, nhưng lại khiến đối phương hoảng sợ. Hình ảnh Đường Minh Hề hắn chán ghét và Đường Minh Hề hiện tại kết hợp với nhau một cách quỷ dị, khiến tâm tình hắn kỳ quái vô cùng. Cho đến giờ Diêp Hành vẫn chưa quen với việc Đường Minh Hề đột nhiên tới gần. Khi bị Đường Minh Hề nửa đỡ nửa đẩy mình lên giường trong phòng ngủ, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần. Đường Minh Hề trước mắt hoàn toàn khác xa trong quá khứ. Nội tâm Diệp Hành không thể nói là phức tạp hay chán ghét, khi nhìn thấy đối phương hết sức khẩn trương pha thuốc hạ sốt, đặt vào tay hắn, biểu tình của Diệp Hành vẫn hoảng hốt trong chớp mắt. Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại Tựa như đã lâu rồi không có ai quan tâm mình như vậy. Diệp Hành trăm triệu không nghĩ tới, người quan tâm hắn sẽ là Đường Minh Hề. Không, nói đúng ra, người mà Đường Minh Hề quan tâm chỉ sợ rằng cũng không phải hắn. Mà là “Hắn” trong thời không này. “Đường Minh Hề.” Diệp Hành bỗng nhiên gọi cậu một tiếng. “Hửm.” Đường Minh Hề ngồi bên mép giường “Đừng tưởng giờ cậu xin lỗi là được, tôi đang rất tức giận đó.” “Anh thực tức giận sao?” Diệp Hành cười nhạo. Thật sự đang tức giận sao? Đường Minh Hề trong ấn tượng của hắn, nếu thật sự tức giận, chỉ sợ cũng sẽ gọi người túm hắn khỏi giường, sau đó từ phòng ngủ kéo dài một đường tới cửa. Không quỳ một ngày một đêm trên tuyết, chỉ sợ sẽ không nguôi giận. Đâu giống như bây giờ. Ngoài miệng nói tức giận, nhưng biểu cảm quan tâm lại không giống làm bộ, thỉnh thoảng lấy tay thăm dò trán hắn. Diệp Hành không thấy Đường Minh Hề rất nhiều năm. Thậm chí quên mất vị “vợ cả” của mình đã từng có một vẻ ngoài tốt như vậy. Cũng thậm chí không nghĩ tới. Đường Minh Hề còn có một mặt ôn nhu như vậy, nhưng năm đó lại cố tình tìm mọi cách để tra tấn hắn. Hận ý và không cam lòng đan chéo bên nhau, khiến tâm tình Diệp Hành mười phần phức tạp. Hắn tưởng hắn hẳn phải cảm thấy Đường Minh Hề ghê tởm, hoặc là đẩy cậu ra. Nhưng khi đối phương lại một lần nữa dùng tay vuốt ve dạ dày mình, Diệp Hành phảng phất mất hết sức lực. “Đương nhiên giận, chờ cậu hết bệnh lại tính sổ với cậu.” Đường Minh Hề vừa nói thầm vừa ra khỏi phòng, sớm biết thế đã bảo thím Vương đem cháo vào phòng rồi. Diệp Hành hôm nay trúng độc rồi phải không, cái này cũng không được cái kia cũng không xong, còn hung dữ với mình TvT. Cậu rầu rĩ không vui xuống tầng. Tới đài Trung Đảo, điện thoại ong ong chấn động một trận. Đường Minh Hề liếc nhìn ID người gọi, thế mà lại là Diệp Hành. Cậu không nói nên lời liếc nhìn lên tầng 3, sau đó nhận cuộc gọi “Đây là tình thú mới gì của cậu à, Diệp Tiểu Hành?” Diệp Hành ở đầu kia điện thoại sửng sốt, không hiểu ý tứ của Đường Minh Hề. Hắn cho rằng giờ này Đường Minh Hề đã ngủ rồi, muốn gọi qua thử xem, kết quả đối phương lại nhấc máy ngay lập tức. Giây tiếp theo Đường Minh Hề càng nói càng khiến hắn nghe không hiểu “Khoảng cách giữa tầng 3 và phòng khách rất xa sao, có chuyện gì mà không thể ở trên lầu kêu một tiếng?” Diệp Hành mờ mịt “Cái gì tầng 3?” Đường Minh Hề nghĩ thầm cậu còn giả vờ cái giề! Cậu ha hả một tiếng “Xem ra là sốt đến đầu óc mơ hồ rồi.” Diệp Hành càng mê hoặc “Tôi không sốt.” Đường Minh Hề “?” Đột nhiên, Đường Minh Hề cảm giác không khí đọng lại vài giây. Không biết sao lại thế này, tối nay Diệp Hành có đủ loại biểu hiện cổ quái, trong nháy mắt đều từ trong đại não toát ra. Một suy đoán không thực tế chậm rãi di chuyển trong đầu, khiến lông tơ phía sau lưng cậu nháy mắt dựng ngược lên. “Cậu đang ở đâu?” “Ở Vân Kinh, làm sao vậy?” …… …… Đầu kia điện thoại nói “Vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay sẽ trở về, nhưng bị chuyện của công ty làm chậm trễ, sớm nhất sáng mai liền đến nhà rồi.” Đường Minh Hề…… Diệp Tiểu Hành. Cậu tốt nhất nói thật, đừng liên hợp tiết mục gì đó tới chỉnh tôi QvQ. “Làm sao vậy?” Diệp Hành cũng phát giác Đường Minh Hề có chút không thích hợp, giọng không khỏi cao hơn một chút. “Không làm sao cả.” Đường Minh Hề nhìn phòng ngủ tầng 3, bỗng nhiên cảm thấy từng trận gió lạnh trong phòng khách “Tôi cảm thấy, hình như tôi, gặp quỷ rồi QvQ!” Diệp Hành? Chương trước Mục lục Chương sau

tôi thật sự không muốn làm nhân vật phản diện