🐢 Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Balo Doanh Nhân Thiết Kế Mỏng, Nhẹ, Đẳng Cấp BANGE MATE BOOK X2 890.000₫ 1.200.000₫ -12% Cặp Xách Sakos Cao Cấp Wisdom 23 Fix Laptop 15,6 inch 715.000₫ 815.000₫ -30% Balo Du Lịch Cao Cấp, Có Ngăn Laptop Riêng, Fix 15,6 inch, Cổng Sạc USB, Chống Thấm Nước KINGBAG MARCUS 670.000₫ 957.000₫ -30%
I. Top 10 bài nghiên cứu bất bình đẳng giới hay nhất 1. Bất bình đẳng giới trong quản trị . Tình trạng mất cân đối giữa tỷ lệ nam nữ tại công sở được chứng minh qua tỉ lệ 3% CEO nữ trong danh sách Fortune 500 CEO và tỷ lệ 15% nữ lãnh đạo cao cấp tại những công ty hàng đầu trên thế giới.
SHOP MAN PLUS - Đẳng cấp phái mạnh, chuyên cung cấp các sản phẩm điều trị yếu sinh lý ở nam giới với các sản phẩm chính hãng, an toàn cho người sử dụng và có mức giá bán rẻ.. Liên hệ mua hàng: 0326.095.906 Địa chỉ: An Phú - Thuận An - Bình Dương
Lamborghini Veneno Roader thu hút tín đồ siêu xe ngay từ ánh nhìn đầu tiên bởi sự đẳng cấp và sang trọng 4. Bentley Bentley cũng được biết đến là các hãng xe hơi đắt nhất thế giới, có xuất xứ tại Vương quốc Anh và được thành lập vào năm 1919. Hiện nay, hãng xe đắt nhất thế giới này thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Volkswagen - Đức.
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới , chương 63 của tác giả Loan cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Kết quả cho thấy tỷ lệ nữ giới thuộc 3 nhóm tuổi trên là nạn nhân của bạo lực tình dục lần lượt là 51%, 34% và 26%. Một điều cũng đáng lưu ý là 45% số nạn nhân có mức độ căng thẳng về tài chính cùng với tỷ lệ mắc các bệnh mãn tính và gặp vấn đề sức khỏe tinh thần cao hơn so với những phụ nữ khác.
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới , chương 98 của tác giả Loan cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại SStruyen.com.
Trong khi đó, Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki-moon nhận định rằng luật hôn nhân đồng giới là "một bước tiến vĩ đại của quyền con người". Không chỉ là niềm vui với công dân Mỹ, cộng đồng LGBT trên toàn thế giới cũng coi đây là chiến thắng được đền đáp sau
Theo Dõi Tình Trạng Sửa Chữa; Màn hình máy tính chơi game đẳng cấp chuẩn rạp chiếu cá nhân. Mua ngay. Giờ đây bạn có thể dễ dàng thưởng thức tranh nghệ thuật từ các phòng trưng bày nổi tiếng thế giới ngay trên The Frame - TV Khung Tranh.
X1Jg7il. Tác giả Tg Loan Trạng thái Dịch full Đọc từ đầu Mùa hè năm ấy nơi xứ sở chùa Vàng nổi tiếng, bên dòng Mekong nặng trĩu phù sa, có một cô gái ngông cuồng bao nuôi chàng thiếu niên trẻ. Nhiều năm sau, nơi thành phố Tokyo hoa lệ, chàng trai ấy quay trở lại, dùng một xe tải tiền để lặp lại kịch bản bao nuôi bi hài khi xưa. Giây phút nhìn thấy bản hợp đồng ấy, Tô Vũ sẽ cảm thấy như thế nào? Liệu công chúa hạt đậu kiêu ngạo khi xưa có đồng ý cúi đầu trước tỷ phú Tạ Khương Qua – người khiến cô vừa thương, vừa yêu, vừa không dám nhớ đến này?Trên đời này tồn tại một loại người khi chia tay tuyệt nhiên không muốn gặp lại, không phải vì không nhớ mà do lý trí biết không thể gặp mặt, đó chính là Tô Vũ. Nhưng trên đời cũng có những người như Tạ Khương Qua, dù có xa cách bao lâu, khi gặp lại nhất định không thể để người kia trốn tránh. Vận mệnh đã đưa họ đi một vòng lớn, đã làm đảo lộn tất cả, vậy thì, vận mệnh ấy sẽ làm cách nào để nối kết họ lại với nhau, dù cho có đau lòng…?Ngược dòng thời gian trở về vùng hạ lưu sông Mekong, có một nàng tiểu thư váy trắng, hàng ngày lẽo đẽo bám theo một nam sinh trung học vẻ ngoài thanh tú. Nam sinh đó dù khó chịu, dù căm ghét cô gái ấy nhưng cậu vẫn kiên nhẫn lắng nghe cô, cõng cô khi chân cô bị đau, đưa cô đi xem thế giới cô chưa từng biết. Mùa hè ấy, Tô Vũ mới 22 còn Tạ Khương Qua chưa tròn 18…Truyện có nhiều cảnh H, mọi người cân nhắc trước khi xem nhé ahihi.
Buổi chiều thứ Tư, ngày đầu tiên của tháng Tám, nhà hàng Nhật cạnh công viên Rose Fitzgerald Kennedy Greenway tại Boston chỉ có hai vị khách. Vừa thấy họ, những nhân viên mặc kimono liềnhiểu tại sao giám đốc lại thu điện thoại của mình. Bởi vì, Tiểu Tạ và bạn gái của anh đang dùng cơm tại đây. Một cô nhân viên thầm nhủ, dạo gần đây hai1người họ xuất hiện trên báo đài suốt mà, làm vậy thì chuyện bé xé ra to quá Khương Qua khoanh tay, nhẫn nại nhìn Thẩm Họa hào hứng lướt web phía đối diện. Chỉ với một tiếng trôi qua, tin tức anh và cô xem trận đấu từ thiện của NBA Boston Celtics tại TD Garden đã tràn ngập trên mạng, trở thành minh chứng mới cho mối8tình đằm thắm của họ. Cuối cùng Thảm Họa cũng đọc hết tin tức, cô ngẩng đầu lên, trông rất vui vẻ. Bởi vì trong đó có một tấm chụp cô ta đẹp hơn bên ngoài rất nhiều. Thẩm Họa khoe tấm ảnh ấy cho Tạ Khương Qua xem “Khương Qua, xinh không? Em thích tấm này, trong em khí chất lắm.”Anh không nhìn ảnh, chỉ thờ ơ hỏi cô2“A Họa, em cần anh phối hợp thể nào nữa? Có cần ghé qua chỗ nhà thiết kế áo cưới nào đó không?”“Gì cơ... Khương Qua... Anh nói gì thế?” Thấm Họa ra vẻ khó thở dài một hơi “Có lẽ em đã đoán được lý do anh đến đây lần này rồi phải không? Thế nên em phô trương bắt anh làm đủ trò để mọi người thấy4được hạnh phúc” của chúng ta. Sau những màn khoe mẽ này, em đinh ninh rằng Tạ Khương Qua nhất định sẽ không làm em buồn, bởi vì anh là Tạ Khương Qua của A Họa à, lần này thì khác!” Thẩm Họa bỗng cầm cốc nước hắt lên mặt Tạ Khương Qua. Anh lau mặt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẫn kiên trì nói hết “Dừng lại đi, anh hiểu em, em ghét làm những chuyện thế này. Anh sẽ không nói mấy lời sáo rỗng như khi chúng ta còn trẻ. Cả anh và em còn rất nhiều cơ hội lựa chọn cuộc sống phù hợp với mình, cuộc đời này rất dài, sao chúng ta không cho bản thân một lối đi riêng. Anh nghĩ, anh chỉ có thể nói với em, A Họa, chúng ta không thể đến với nhau được.”Tạ Khương Qua thậm chí còn không thèm nói dối một hai câu. Cũng phải thôi, nếu anh làm vậy thì anh đã không phải là phương Qua của Thẩm Họa chăm chăm nhìn vào anh, gằn từng câu từng chữ “Khương Qua, vậy em hỏi anh, lúc anh đoán được chúng ta sẽ phải làm những chuyện thế này, anh có đau lòng không?”“Có chứ, anh đau lòng!” Anh trả lời dứt Họa có được đáp án mình muốn, hơn nữa tốc độ trả lời của anh cũng làm cô hài lòng. Biết đau lòng là tốt, còn cảm nhận được là tốt! Thảm Họa chớp mắt để giọt lệ trào ra nơi khóe mắt “Khương Qua, cô gái lần này giống cô ta đến mức nào? Chắc hẳn cũng đặc biệt như cô ta nhỉ?” Giọng Thẩm Họa thêm phần nghẹn ngào, hệt như lần ấy, khi nghe nói Tạ Khương Qua đốt trụi chiếc du thuyền mang tên Thẩm Họa vì cô, bạn bè cô đều rất ghen tị. Con gái mà, ai chẳng thích mấy chuyện lãng mạn như thế, càng thích đàn ông làm chuyện điên cuồng vì mình. Nhưng, họ đâu biết, thật ra cô chỉ mong chuyện ấy chưa từng xảy ra, và càng không thích chiếc du thuyền mang tên mình ấy. Lần đó, anh vừa đổi bạn gái. Mãi đến khi gặp bạn gái mới của anh, cô mới hiểu tại sao anh lại tặng cô du gái mới của anh rất giống một người, đặc biệt là đôi mắt lúng liếng lúc giận dỗi. Anh nấu cơm cho bạn gái mới, còn cố tình chọc giận đối phương. Hai người liếc mắt đưa tình để cô lặng lẽ đứng một bên nhìn tới toát mồ hôi đó, cô nói với Tạ Khương Qua “Khương Qua, chúng ta chia tay đi! Em không chịu được nữa.” Rồi òa khóc bỏ vừa uống rượu vừa ve vãn đám đàn ông trong quán bar. Kết quả, Tạ Khương Qua tìm được cô, mang cô đi từ vòng ôm của gã đàn ông nào hứng sáng, Tạ Khương Qua đốt trụi chiếc thuyền mang tên cô, ngọn lửa hừng hực nhuộm đỏ cả bầu trời. Anh nói với cô, A Họa, anh chia tay với cô gái kia rồi, sau này anh không làm em đau lòng đó, Thẩm Họa biết mình đã thắng. Trong mắt Tạ Khương Qua, hành động uống rượu và tán tỉnh đàn ông của cô chính là vì lỗi lầm của tiếc rằng, đàn ông thường không quản nổi trái tim mình. Không lâu sau, Thẩm Họa lại phát hiện những cô gái anh hẹn hò thường có vài điểm quen mắt. Cô làm bộ không nhận ra, còn anh cũng biết chừng mực, nhanh chóng chia tay với đám con gái ấy. Có những lúc, con người ta phải biết nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, Thẩm Họa hiểu đạo lý này. Hơn nữa cô còn biết, cho dù những cô bồ của anh giống cô gái kia đến mức nào đi nữa, chung quy vẫn không phải là bản vậy, thỉnh thoảng cô sẽ cho phép anh vượt rào trên mặt tư tưởng ở mức độ nào đó. Có điều, lần này anh lại chủ động nói chia tay cô.“Khương Qua, em nghĩ cô gái anh gặp được chắc hẳn rất giống cô ấy phải không?” Cô nghẹn ngào là lần đầu tiên họ thẳng thừng nói về “nhân vật then chốt” này với nhau. Cô muốn lôi cô ta ra để nhắc nhở anh thứ gì có thể chạm đến, thứ gì không không hề nhận được câu trả lời từ anh, bởi vì ngay lúc này, sắc mặt anh đã hoàn toàn thay đổi sau một cú điện thoại, thậm chí anh còn rời đi mà chẳng hề nói với cô câu theo bóng dáng hớt hải ấy, cho đến tận khi anh khuất dạng, cô mới nhận ra, khi nãy anh không buồn liếc nhìn cô, còn gạt tay cô khi cô muốn níu kéo anh Khương qua ngày càng quá quắt! Thẩm Họa vừa nhìn tay mình vừa mắng sau, cô thở dài một hơi, chậm rãi uống hết cốc nước. Không sao cả, dù sao Khương Qua vẫn sẽ phải cưới cô. Cô đã chờ lâu vậy rồi, cô không thể lấy ai khác ngoài anh. Sau khi trải qua chuyện kia, thứ cô khao khát duy nhất là muốn được kết hôn với anh, muốn cùng anh sinh ra những đứa trẻ xinh nãy, không phải Khương Qua đã nói đau lòng vì cô sao? Đau lòng là tốt, đau lòng là đủ rồi, chỉ cần cô bám víu lấy chút thương hại của anh, giấc mơ sẽ trở thành hiện Họa gật đầu với cái bóng của mình in trên cốc nước. Xem ra, lần này cô phải đi xem cô gái đó giống người kia đến mức Khương gọi điện cho Tạ Khương Qua, vừa báo cáo có một người đàn ông tới nông trường tìm cô Tô thì anh đã sốt ruột hỏi người đó trông thể nào. Trông thể nào á? Phạm Khương nheo mắt nhìn người đàn ông bị cản ngoài nông trường, tự động thốt lên hai từ Cao lớn, lịch thiệp. Phạm Khương cầm điện thoại đi về phía đó để nhìn cho kỹ, như vậy mới miêu tả chi tiết được. Nhìn ở khoảng cách gần, Phạm Khương cảm thấy người đàn ông kia rất có sức hấp dẫn. Tuy mặt mũi bình thường nhưng vô cùng phong độ, chính là kiểu đàn ông luôn mang đến cảm giác an toàn cho phụ nữ. Sau khi nói tới đặc điểm thứ ba, Phạm Khương chợt nhận ra rằng cuộc gọi đã bị ngắt từ lúc nào, chỉ còn một chuỗi âm thanh tút tút đều đặn vang đồng hồ, bây giờ là hơn chín giờ sáng. Từ Mỹ tới Ý cần tám tiếng, nếu phải chuyển máy bay thì chắc phải mất mười Khương dám cá, mười tiếng sau mình có thể chứng kiến một màn kịch hay. Tốt nhất là hay đến mức khiến khán giả không muốn dời mắt. Bởi vì kiểu gì lần này anh ta cũng bị Tạ Khương Qua đuổi việc với lý do thất trách, không quật gã người đàn ông kia trước lúc đối phương đi vào nông trường. Trước khi đi, ông chủ Tạ đã dặn đi dặn lại là phải trông chừng cô Tô thật tới dáng vẻ Tạ Khương Qua khi ấy, Phạm Khương lại buồn cười. Sau một hồi luyên thuyên dặn dò, Tạ Khương qua lại vòng về, nghiêm túc cảnh cáo “Phạm Khương, tôi nói trông chừng không phải là nhìn chằm chằm vào cô ấy, tôi muốn anh chú ý tới cô ấy một chút, chú ý một chút thôi, hiểu chưa?”Đây là lần đầu tiên Tạ Khương Qua nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy, làm anh chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu. Thế nên, việc quan sát cô ấy đã trở thành nhiệm vụ của Martha và Vi An, còn anh chỉ cần chú ý tới cô ấy là nhiên người đàn ông kia đã vào đi vào từ lúc nào không ai hay, còn mang theo bó hoa hồng đỏ. Hiển nhiên là có ý định tạo ra một sự lãng mạn nào đó cho cô Tô đây Vũ đi từng bước về phía Mai Hựu Khiêm. Thương nhân Mai Hựu Khiêm hay phải nói là người chồng cũ Mai Hựu Khiêm của cô hiện tại đang bị mấy người đàn ông ngăn cản. Anh mặc cho họ túm quần túm áo, chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn về phía cô, trước ngực là bó hoa hồng đỏ Hựu Khiêm mặc áo sơ mi đen như muốn làm nền cho bó hoa ấy. Nhìn những bông hoa đó, Tô Vũ cảm thấy quá đỗi nực ta từng tặng có rất nhiều hoa, chỉ duy nhất chưa tặng loại hoa hồng tượng trưng cho tình yêu này lần dừng trước mặt anh ta. Vẫn là ánh mắt hòa nhã, dịu dàng quen thuộc thuở nào, có chăng là giờ thêm chút vui Tô Vũ cũng đã từng được thấy những ánh mắt khác của anh ta, đó là tàn nhẫn và tham lam giữa màn đêm mê loạn.“Buông anh ta ra đi.” Cô nói với những vệ sĩ đang giữ chặt Mai Hựu Khiêm. Rồi quay sang nói với Martha và Vi An đứng cạnh “Hai người cũng đi đi.” Martha, Vi An và những vệ sĩ đều nhìn về phía Phạm Khương, sau đó im lặng rời đi. Trước khi đi, Vi An còn lo lắng cầm tay cô. Tô Vũ biết sắc mặt mình hiện tại rất chỉ còn lại hai người, Tô Vũ đứng im sau hàng rào, còn Mai Hựu Khiêm thì đứng bên ngoài chỉnh trang lại quần áo, nở nụ cười hệt như những ngày họ còn sống yên bình ở Chiang Mai.“Hình như anh chưa bao giờ tặng em hoa hồng.” Giọng anh ta thản nhiên, cúi đầu nhìn bó hoa trước ngực “Trước kia, mỗi lần đến cửa hàng bán hoa, ông chủ luôn hỏi anh tặng cho ai. Anh nói anh tặng vợ, họ liền chọn cho anh hoa hồng đầu tiên. Họ nói hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu nồng cháy. Nhưng lần nào anh cũng từ chối, anh muốn họ chọn loại hoa Vũ, anh đã quen với cuộc sống tính toán thiệt hơn. Anh luôn cho rằng tình cảm mình dành cho em vẫn chưa đến mức có thể tăng loại hoa đó. Anh luôn nghĩ, đợi thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, có lẽ sẽ có một ngày anh chủ động yêu cầu cửa hàng bán hoa gói cho anh bó hoa hồng thật đẹp. Anh sẽ đặt bó hoa ấy ở trước giường chúng ta vào một buổi sáng nào đó, để em vừa tỉnh giấc đã trông thấy, thế nhưng anh đã bỏ lỡ. Thì ra, câu nói "Tình cảm không chịu được sự phí hoài của thời gian" rất hôm nay anh rất vui. Anh đã may mắn mua được bó hoa hồng lớn nhất ở tiệm hoa Napoli để mang tới nơi đây tặng em.” Mai Hựu Khiêm đưa bó hoa tới trước mặt Tô Vũ, còn không quên nói những lời có cánh “Em đúng là cô tiên nhỏ có thể làm mọi điều trên đời, ngay cả Mai Hựu Khiêm cũng rung động trước hoa ngữ của hoa hồng đỏ từ phép màu của em. Anh vẫn cho rằng điều này chỉ tồn tại với những người mơ mộng. Tô Vũ, may mắn là giờ đây anh đã hiểu được điều ấy. Em thấy có chúng có đẹp không?”Dưới ánh mắt mong chờ của Mai Hựu Khiêm, Tô Vũ nhận lấy mấy cành hoa hồng kia, tuy nhiên không thèm ngó ngàng tới mà thẳng tay vứt xuống đất, sau đó nhấc chân giẫm chúng tan nát. Cô nhìn vào vẻ mặt vẫn đang tỏ ra thâm tình tha thiết của anh ta, buông lời nhẹ tênh “Bây giờ chúng đã biến thành một đống rác rồi.”Anh ta làm như không thấy gì, chỉ thở dài “Xem ra cô tiên nhỏ giận anh lắm thì phải!”“Mai Hựu Khiêm, tôi cảnh cáo anh.” Tô Vũ khẽ hừ lạnh “Đừng gọi tôi là cô tiên nhỏ gì nữa. Tôi mới ăn sáng nửa tiếng trước, nếu anh còn gọi thế nữa, chắc tôi phải nôn bữa sáng trong bụng ra mất.”Ánh mắt anh ta dần trở nên ảm đạm, im lặng chốc lát rồi lại nở nụ cười “Tô Vũ, em giận anh cũng đúng thôi.”“Mai Hựu Khiêm, à không! Anh Mai, anh là gì mà tôi phải giận dỗi. Tôi chỉ cảm thấy việc anh nên làm lúc này không phải là đến nói những lời linh tinh vớ vẩn với tôi. Anh nên cuốn xéo ngay khỏi đây, từ vẻ mặt cho đến giọng nói của anh đều khiến tôi kinh tởm.”Cô xoay người định bỏ đi, song vừa dợm bước thì đã bị anh ta nắm tay giữ lại, còn nhảy phắt qua khỏi hàng rào nông trường.“Tô Vũ, em không muốn biết lý do anh đến tìm em sao?” Giọng Mai Hựu Khiêm không còn bình thản như ban nãy mà giống như đang van nài. “Không muốn!” Cô rất muốn tránh khỏi tay Mai Hựu Khiêm, nhưng khổ nỗi tay anh ta như gọng kìm sắt, bị cô đá mà cũng chẳng hề suy suyển, cuối cùng cô đành thở dài chán ngán.“Anh Mai, ở đây có một con sói tuyết, năm con chó ngao, chưa kể mấy chục con sói khác, nếu tôi hô một tiếng, chúng sẽ lập tức xông đến đây ngay đấy, anh đừng tưởng tôi đang đùa...” Cô dừng lại vài giây, khó khăn nói “Kể từ đêm hôm đó, giọng nói của anh làm tôi cực kỳ buồn nôn, quả thật tôi không muốn nghe giọng anh, không muốn nhìn thấy mặt anh một chút nào nữa hết.”Tô Vũ quay đầu, nhìn xoáy vào Mai Hựu Khiêm. Cô thấy mặt anh ta dần tái nhợt, anh ta rũ mắt xuống, song bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Mai Hựu Khiêm nói “Như vậy, ngay cả giọng nói của Tiểu Cầu, em cũng không muốn nghe sao?” Tiểu Cầu, Tiểu Cầu! Là cô nhóc chỉ biết đến hai màu đen trắng, nó luôn như một dòng suối ngọt len lỏi trong lòng vì cô bỏ đi mà con bé từng nhịn ăn suốt một tuần, nó còn nhỏ như vậy, không biết học được kiểu phản kháng ấy ở đâu, lại dám bắt chước người lớn tuyệt thực, kết quả phải đưa đi bệnh viện mới giữ được tính mạng, tuy nhiên người thì gầy rộc hẳn đi. Trong lúc giằng co, điện thoại của Mai Hựu Khiêm đổ chuông. Tô Vũ như lường trước được chuyện gì sắp diễn ra nên định chạy trốn, cô còn muốn gọi đám chó sói kia ra để dọa anh ta. Ấy thế mà cô còn chưa có động thái gì thì anh ta đã nhét điện thoại vào tay cô. Loa nghe truyền đến giọng nói non nớt của Tiểu Cầu, mới đầu là “Tô Vũ”, “cô tiên nhỏ”, “cô gái xấu tính” và cuối cùng... là tiếng “mẹ” thiêng liêng. Một lúc sau, cô chậm chạp đưa điện thoại lên tai. Tiểu Cầu hỏi “Mẹ, mẹ không muốn nhìn xem bây giờ con trông thế nào hả?”Tô Vũ chỉ muốn cúp điện thoại ngay, nhưng giọng nói kia vẫn không ngừng lại “Mẹ, con buồn lắm! Con cứ tưởng lớn lên con sẽ trở nên thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như mẹ cơ...”“Mẹ, mẹ là đồ lừa đảo, mẹ gạt con, mẹ bảo là ánh mắt của mẹ rất chính xác, mẹ nói khi con lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, vậy sao giờ tất cả các bạn đều gọi con là Con Béo chứ.” Tiểu Cầu đau lòng kể lể..“Con Béo ư, không thể nào, sao con lại thành Con Béo được! Con vốn gầy lại còn bị bệnh, sao có thể là Con Béo được chứ.” Tô Vũ áp di động sát tại mình hơn, vội vàng trấn an“Tiểu Cầu, con đừng tin những lời những cuộimà đám bạn học đó nói, mẹ đoán là bọn nó ghen tỵ với con thôi, con phải tin mẹ, ánh mắt của mẹ rất chuẩn. Rõ ràng lúc còn nhỏ mẹ rất xinh đẹp, nhưng các bạn học đều chê mẹ trông thật xấu xí. Về sau mẹ mới biết bọn họ ghen tỵ với mẹ, có lẽ bạn học của Tiểu Cầu cũng...” Giọng cô càng lúc càng nhìn thấy gương mặt Mai Hựu Khiêm đang gần trong gang tấc, mắt anh ta lấp lánh, đưa tay về phía mặt ngón tay anh ta sắp chạm vào mặt thì Tô Vũ hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh khỏi tay anh ta.***Buổi chiều, trong nhà hàng gần bến cảng Napoli, Tô Vũ và Mai Hựu Khiêm ngồi trong góc phía Nam, từ nơi này có thể ngắm toàn cảnh cảng Napolia, đồng thời cũng có thể trông thấy chiếc du thuyền với phong cách thiết kế mới mẻ độc đáo đầy hấp dẫn của Tạ Khương nói của Mai Hựu Khiêm kéo ánh mắt cô từ du thuyền trở về.“Ăn thêm đi, sao em không ăn?” Anh ta đẩy đĩa đến trước mặt cô, trên đĩa là món mì ống sốt kem. Đây là món mà Tô Vũ Thích. ở Chiang Mai có một nhà hàng làm món mì ống sốt kem rất ngon, có một khoảng thời gian, Mai Hựu Khiêm thường đưa cô đến nhà hàng đó ăn.“Tôi không đói.” Cô nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì hả anh thương nhân?”Mai Hựu Khiêm không né tránh ánh mắt cô, anh ta đẩy chiếc đĩa lại gần cô hơn chút “Em ăn món này xong anh sẽ nói cho em biết.” Vẻ mặt anh ta thoáng nét đau buồn, “Em gầy đi rất nhiều so với lúc còn ở Chiang Mai, những năm qua...”Cô giơ tay “Thôi được rồi, anh Mai, tôi ăn là được chứ gì. Đề nghị anh hãy giữ im lặng lúc tôi ăn, bởi vì giọng nói của anh khiến tôi buồn nôn lãm!”Một lúc sau, cô đã ăn toàn bộ thức ăn trên đĩa. Tô Vũ chỉ vào đồng hồ và nói với Mai Hựu Khiêm “Được rồi, giờ anh có thể nói.” Lúc này Phạm Khương đang ngồi cách bọn họ khoảng năm bàn, quan sát từng hành động, cử chỉ của hai người như Mai Hựu Khiêm không thấy hành động ra hiệu của Tổ Vũ, chỉ nhìn cô không chớp mắt. Dưới ánh mắt đau buồn ấy, trái tim cô như bị bóp chặt, Tô Vũ dè dặt hỏi “Mai Hựu Khiêm, chẳng lẽ... là vì Tiểu Cầu, con bé có chuyện gì à? Có phải...”Người có thể khiến anh ta lo lắng phiền lòng đến vậy dường như chỉ có một mình Tiểu Cầu mà thôi. Mai Hựu Khiêm chợt lấy một thứ gì đó từ trong áo, cẩn thận mở ra rồi chậm rãi nói “Tiểu Cầu không sao, người có sao là anh.” Đó là một tờ bệnh khi thấy rõ bệnh án này, Tô Vũ đã vò nó rồi ném lên bàn, sau đó đứng dậy, hằn học nhìn Mai Hựu Khiêm.“Mai Hựu Khiêm, anh đang định lừa tôi à, hòng lừa gạt tôi đúng không?” Lời nói của cô không còn mạch lạc nữa. Lúc này nỗi phiền não to lớn chiếm trọn lòng cô, đối với những chuyện mà bản thân hơi bài xích, hầu hết mọi người đều phản bác lại theo bản năng, cho dù sự phản bác ấy chỉ là vô ích.“Không, không có, cậu không lừa mẹ đâu.” Giọng Tiểu Cầu vang lên đằng sau Tô Vũ, giọng nói ấy nghe cứ như đang tố cáo cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, bàn tay trong quá khứ đã lớn hơn một chút so với trước kia đang nắm lấy bàn tay cô.“Cậu không lừa mẹ đâu.” Giọng nói kia lại vang lên, lần này âm lượng cũng lớn hơn một chút. Tô Vũ cực kỳ căm ghét cái chết. Khi cô vừa biết làm hoa bằng chocolate thì cũng là lúc bà ngoại qua đời, bà ngoại không thể nhận được mấy bông hoa bằng chocolate kia; sau đó là ba, khi đó, câu chuyện ba mới kể cho cô đoạn đầu thì bị gián đoạn mãi mãi, từ đó về sau, cô không còn dám nghe ai kể câu chuyện ấy nữa. Sau nữa là, là... Cô bỗng nhớ đến buổi sáng hôm đó khi chạm phải cơ thể lạnh như băng Vũ đột ngột mở to mắt, rút phắt tay khỏi bàn tay Tiểu Cầu, định chạy trốn khỏi mới đi được vài bước, Tiểu Cầu lại gọi “Mẹ, mẹ không muốn nhìn xem con giờ đây trông như thế nào sao?”Tiếng gọi nghe sao mà thân thiết. Thật kỳ quái, rõ ràng không phải con do cô sinh ra, nhưng mỗi lần con bé gọi cô đều như máu mủ ruột thịt vậy.“Mẹ, mẹ liếc nhìn con một cái cũng không được sao?” Cô cứ tưởng rằng mình sẽ không quay lại, nhưng rốt cuộc cô vẫn mềm lòng, không chỉ quay đầu, cô còn bước từng bước đến chỗ cô nhóc đang mặc quần lụa mỏng màu trắng kia, còn giúp nó lau đi nước mắt trên mặt, còn chạm tay vào mặt nó nữa. Tiểu Cầu là một con bé dối trá, rõ ràng trông nó đáng yêu xinh đẹp thế này cơ nhóc vùi đầu vào lòng Tô Vũ, Tiểu Cầu cao lên nhiều, đã đến ngang vai cô. Tiểu cầu cũng thông minh hơn nữa, thông minh hơn bất cứ ai, biết nói những lời tội nghiệp, khiến người ta phải xót xa. “Mẹ, tới giờ con cũng không dám đi gặp mẹ, bởi vì chỉ mình con không đủ để giữ mẹ lại. Con muốn đến giúp mẹ, nhưng giờ con lại không có cách nào cậu cần mẹ!Con van xin mẹ, mẹ giúp cậu đi, con đã mất đi mẹ ruột rồi, con không muốn mất thêm cậu nữa.” Tô Vũ đặt tay trên lưng Tiểu Cầu, chậm rãi quay về phía Mai Hựu Khiêm. Lần này, cô nhìn anh ta thật kĩ, sắc mặt anh ta tái nhợt, người cũng gầy Cầu vẫn đang cầu xin cô một cách đau khổ, tất nhiên nước mắt cũng rơi rất nhiều, làm ướt cả vai áo cô. Cô phải làm sao đây? Rõ ràng cô chẳng nợ gì nhà họ Hựu Khiêm là một kẻ cực kỳ ích kỉ, thế nhưng kẻ ích kỉ này lại chính là người từng cho cô một khoảng thời gian yên bình tốt đẹp phút sau, Tô Vũ cầm ly nước hất lên mặt Mai Hựu Khiêm “Mai Hựu Khiêm, anh quá vô liêm sỉ, thế mà lại đi lợi dụng người tin tưởng anh nhất.” Những giọt nước chảy dọc theo trán anh ta, trong mắt anh ta toát lên nỗi khổ một cách rõ rệt. Mai Hựu Khiêm nhìn vào cô “Tô Vũ, khi bác sĩ chẩn đoán anh có một khối u não, anh đã rất vui, bởi vì cuối cùng anh đã có cớ để gặp được em. Bác sĩ đề nghị anh phải tiến hành phẫu thuật ngay, anh lập tức đồng ý, nhưng với điều kiện trước khi mổ phải để anh đi gặp một người, bởi vì, có đến 50% khả năng sau khi mổ xong, anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nói như vậy, em đã hiểu chưa? Tô Vũ, không phải em là cô tiên nhỏ sao?” Cô lại cầm ly nước trong tay, chỉ là không còn sức để hắt lên mặt anh ta Hựu Khiêm quả nhiên là người bẩm sinh đã có tố chất thương nhân, anh ta dùng chính mạng sống của mình để làm điều kiện trao Vũ lo âu đi lòng vòng trong phòng, bên cạnh là hộ chiếu và túi hành lý. Mai Hựu Khiêm mua vé máy bay vào tối nay để đến Đức trước, anh ta sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u tại đó. Trước khi đi anh ta còn không biết ngượng mồm bảo rằng muốn cô ở bên cạnh vào thời khắc sinh tử trời dần tối, cô cầm điện thoại, suy nghĩ xem có nên gọi cho Tạ Khương Qua không.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tô Vũ cau mày khó chịu. Cô đã nói là xin nghỉ phép rồi kia chậm rãi bấm tắt, đi đến vườn hoa của bệnh viện rồi vứt chiếc điện thoại kia xuống dưới chân, lùi về sau mấy bước, dồn tất cả nước bọt đến đầu lưỡi, sau đó dốc hết sức lực phun lắm, nó đã dính cả đống nước bọt bầy nhầy rồi. Tô Vũ rất ghét chiếc điện thoại1này, tiếng chuông của nó chính là cơn ác mộng của cô, nhưng tiếng chuông này lại đem đến nguồn thu nhập hậu hĩnh cho cô. Đêm ở Tokyo lấp lánh và thơ mộng, mỗi khi màn đêm buông xuống lại diễn ra đủ loại nghề nghiệp kỳ lạ, trong đó có một nghề bắt buộc phải liên lạc bằng điện thoại. Tô Vũ có một chiếc điện thoại di động kì quái, khi tiếng chuông của nó vừa vang lên,8trong vòng nửa tiếng sẽ có một nhân viên chuyển phát nhanh xuất hiện và trao một chiếc hộp bằng giấy cho cô. Cô trang điểm xong xuôi sẽ mở chiếc hộp đó ra, mặc bộ quần áo bên trong chiếc hộp vào. Sau đó có một chiếc xe đứng đợi sẵn ở cửa nhà trọ chờ cô bước vào trong thùng giấy tinh xảo có thể chứa đủ cả một khuya, thùng giấy ấy sẽ được vận chuyển đến2câu lạc bộ nổi tiếng nhất Tokyo, hoặc tới nơi cao nhất nào đó hay khách sạn mấy sao kèm theo tiếng mở chai champagne cùng những lời đại loại như “Surprise” “Happy birthday to you” của người trong hộp giấy. Đồng thời chiếc thùng được mở ra, những người được chúc mừng sinh nhật sẽ gặp nữ thần mà mình mến thần của họ có đủ thể loại, nào là “Marilyn Monroe” “Juliet” “Alice” “Angelina Jolie” “Avrile” “Cô bé4lọ lem“... Họ thích ai thì người trong thùng giấy chính là người Ngô Vũ Sâm và bộ phim “Xích Bích” giành thắng lợi lớn ở Tokyo, vai diễn Tiểu Kiều của Lâm Chí Linh nhanh chóng trở thành nữ thần trong lòng cánh đàn ông. Thể là người đẹp mặc đồ cổ trang, tóc dài ngang lưng xuất hiện rất nhiều lần trong hộp Vũ là một trong những người đóng vai Tiểu Kiều giống nhất. Khoảng thời gian này cô đóng vai Tiểu Kiều nhiều đến mức cực kỳ chuyên nghiệp, đám đàn ông rất thích hình tượng Tiểu Kiều của cô. Mặc dù cô không cao như Lâm Chí Linh nhưng thân hình của cô mượt mà quyến rũ, vóc người chuẩn kết hợp với đôi mắt to, dáng vẻ muốn nói lại thôi cùng với ánh mắt nhút nhát khiến ai ai cũng phải đổ rạp. Thùng giấy vừa mở ra, mấy người đàn ông cẩn thận quan sát cô, hô to “Surprise, surprise“. Dĩ nhiên những người đó có thể sờ vào thứ “surprise” này, may mắn vì đây là nữ thần trong lòng họ nên cử chỉ của mấy người đó rất dè dặt, sùng bái. Sau khi sờ soạng vài cái, họ sẽ nhét cho cô tiền boa hào có nhiều gã muốn lên giường với cô, những lúc như thế Tô Vũ sẽ không bao giờ giãy dụa, bởi cô biết rõmình càng giãy dụa thì đàn ông sẽ càng hưng phấn. Cô thường nép vào lòng họ, nũng nịu hỏi họ rằng “Anh có thể cho em bao nhiêu tiền?”Thường thì những gã đàn ông kia sẽ chửi một câu “Ngu ngốc” bằng tiếng Nhật, sau đó mất sạch hứng thú, vội vàng đuổi cô đi. Bọn họ làm như cô vừa gây ra tội ác tày trời, thậm chí có người còn cầm ly champagne hất lên mặt cô, bởi vì cô đã làm vỡ nát hình tượng nữ thần trong lòng đều là kinh nghiệm mà Tô Vũ tích lũy được trong mấy năm qua. Nếu như bà Tô Dĩnh còn sống trên đời, nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi đánh rơi kính mất thôi. Từ trước đến nay, bà luôn coi cô là bình hoa di động ngực to não phẳng, nhưng thật ra thì toàn là do cô cố ý lừa bà, làm sao có chuyện phụ nữ nhà họ Tô lại ngu ngốc kia không đúng! Trùng hợp thế nào, thật ra người phụ nữ họ Tô ngu ngốc nhất chính là bà Tô Dĩnh mới phải. Tô Vũ khẽ vỗ đầu ngăn mình đừng nhớ đến những thứ kia nữa, những thứ đó chỉ khiến tâm trạng cô xấu đi chứ không giúp ích gì được cho cuộc sống ngờ cô vừa về đến phòng trọ lại gặp chủ nhà. Đó là một bà lão nhỏ con và nhiều nếp nhăn, mang phong cách điển hình của Nhật Bản. Cho dù buổi tối ngồi chờ cô ở phòng khách, bà vẫn tô son lên môi, đã hơn sáu mươi tuổi mà cách nói chuyện như cô bé mới hơn hai mươi. Nhờ tính cách này của bà, bình thường Tô Vũ chỉ cần nhanh mồm nhanh miệng khen quần áo bà đẹp là có thể đánh lạc hướng. Lần này, bà lão lại mở miệng trước “Cô Tô, đừng khen kiểu tóc hay khen quần áo tôi đẹp nữa.”Tô Vũ nhún vai với bà, chậm rãi rút tờ chi phiếu trong giỏ xách ra chìa trước mặt bà lão. Khi nhìn thấy con dấu của ngân hàng nổi tiếng nhất thế giới, bà lão lập tức trở nên hớn hở, vui vẻ rời trọ của Tô Vũ ở tầng ba thuộc nhà trọ giá rẻ nhất Tokyo. Cầu thang làm từ các thanh sắt cứng hàn với nhau, bắt lên bức tường bên ngoài nhà trọ. Tô Vũ từng ngã hai lần trên chiếc cầu thang này, từ đó khi cô đi lên cầu thang sẽ toàn mang dép lê hoặc đi chân vào đêm khuya, Tô Vũ sẽ vừa đi vừa đút tay vào trong túi xách của mình đi lên cầu thang, mỗi khi có khách trọ là đàn ông đi xuống, tay cô luôn nắm chặt bình xịt hơi cay bên trong túi xách. Con gái độc thân ở Tokyo đều chuẩn bị sẵn mấy bình xịt hơi cay như thế này cả. May mà đàn ông trọ ở đây đều làm những công việc rất hao tổn sức lực khiến họ mệt đến mức không thể thẳng lưng nổi chứ làm gì thừa sức để suy nghĩ đến phụ nữ. Lỡ như tình cờ gặp phải người nào còn sức thì họ cũng chỉ biết nhìn hau háu đôi chân cô, huýt sáo hai tiếng rõ vang rồi thôi. Leo hết ba tầng cầu thang, Tô Vũ ngắm tháp Tokyo đứng sừng sững trong bóng đêm theo thói quen, sau đó hít thật sâu, bước đi trên sàn gỗ ngoài hành lang. Cô cực sự sàn gỗ này, chỉ lo không cẩn thận bước hụt là lập tức ngã chết thẳng kia, Tô Vũ sợ chết bởi vì cô có gương mặt xinh đẹp, còn bao nhiêu quần áo đẹp chuyển đến từ khắp nơi trên thế giới cô còn chưa kịp mặc. Cô nghĩ, nếu muốn chết thì cũng phải để cô mặc hết những cái quần cái áo khiến người ta thèm thuồng kia đã. Thật là... Tô Vũ nhếch môi, nở nụ cười nhạt, không biết có phải đang cười nhạo mình của trước đây hay Tô Vũ của hiện tại vẫn sợ chết nhưng không phải là sợ cái chết, mà là sợ khi mình chết, phải đến mấy ngày thậm chí là một tháng sau mới được người ta phát hiện. Những tin tức phụ nữ sống một mình chết nhiều ngày trong nhà mới được phát hiện ở Tokyo này nhiều nhan nhản, Tô Vũ rất sợ mình biến thành nhân vật chính trong tin tức đó. Cô nghĩ nếu chết như thế thì xấu xí lắm, cho dù rơi vào tình cảnh hiện tại, Tô Vũ vẫn rất đỏm dáng. Về điểm này, đúng là cô thừa kế từ bà Tô Dĩnh mẹ bước vào phòng trọ, tắm rửa gội đầu, nấu mì tôm, trả lời email. Điều khác biệt là tối nay, cô không cần trả lời email bằng những lời nói dối Vũ uống hai viên thuốc ngủ rồi ngủ thiếp nay, Tô Vũ mơ thấy Khương Qua, Tạ Khương Qua!Trên tấm ván gỗ, mái tóc cô dài uốn xoăn, trên tai đeo đôi hoa tai bằng ngọc trai. Cô hôn lên thân thể của cậu thiếu niên đang lùi sát người vào ván tường như chú mèo con, anh càng chống cự cô lại càng thích trêu đùa với anh, rê đầu lưỡi nghịch vành tai anh. Tiểu Tạ cố khép chặt miệng để cô không thể cạy mở bờ môi của mình, nhưng vô ích. Tay cô ngao du từ xương cánh bướm mê người của Tiểu Tạ lần xuống. Thực hiện theo từng bước một như đã xem trong thật sự chạm vào nơi căng cứng của cậu thiếu niên, cũng như khi cảm nhận được nhiệt độ nóng rực kia, cô vẫn hơi hoảng hốt, đấy anh ra. Nhìn gương mặt đỏ ửng của anh, cô lại hài lòng cười khúc khích, mà trongmắt cậu thiếu niên cũng phản chiếu gương mặt đỏ ửng của cô. Cô xoay người lại, đưa lưng về phía Tạ Khương Qua, vuốt lại tóc mình. Khi ấy cô vẫn để mái tóc xoăn dài vừa phải, xõa tung che đi hai gò má đã bị nhuộm hồng. Tô Vũ tỉnh lại, vuốt gương mặt hơi nóng nóng của mình. Chết tiệt! Cô thầm nghĩ, có lẽ mình bị cảm rồi, cứ đến mùa xuân hằng năm là cô lại bị cảm. Ánh nắng màu vàng bên ngoài cửa sổ, buổi hoàng hôn vào mùa xuân của Nhật Bản đều là vậy, khiến người ta vừa buồn ngủ vừa rệu rã tinh bước xuống giường, chân vừa chạm đến sàn nhà thì bị một đứa bé đang ngồi nâng cằm ngay trước mặt làm giật nảy mình. Phải biết rằng Nhật Bản là quốc gia có lượng phim kinh dị chiếm hơn phân nửa trong danh sách mười bộ phim kinh dị kinh điển của thế giới. Tô Vũ thuận tay cầm lấy gối, ném về phía đứa bé đang ngồi xổm trên sàn nhà kia. Đó là cháu gái của chủ nhà trọ, tên Sadako. “Em làm gì thế?” Tô Vũ vô cùng tức giận. “Có một anh đẹp trai giao cho em một nhiệm vụ, anh ấy bảo em chờ chị tỉnh lại.” Tô Vũ vuốt mặt. Sadako là một cô bé quái gở, hễ ai mặc quần jeans thì đều được cô nhóc gọi là anh đẹp trai, cho dù là ông lão cũng không ngoại lệ. Sadako không cho Tô Vũ thời gian đánh răng rửa mặt, cứ nhất quyết kéo tay cô đến chỗ ban công rộng chưa đến một mét kia, chỉ tay “Anh đẹp trai ở đây này.”Cô nhìn theo hướng Sadako chỉ, lần này đúng là anh đẹp trai thật. Không, không! Tô Vũ vẫn cho rằng, máy tính từ như đẹp trai, tuấn tú gì đó vẫn chưa đủ lột tả được vẻ đẹp của Tạ Khương Qua. Rất lâu trước kia, khi Tô Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Khương Qua, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến nhân vật Narcissus trong thần thoại Hy Lạp, một người mãi mãi chung tình với cái bóng của chính mình, cuối cùng biến thành một đóa hoa thủy tiên trong trẻo, linh sau, có lần Tô Vũ đưa trang phục diễn kịch của một rạp hát Hy Lạp cho anh. Mặc kệ ánh mắt lên án của anh, cô vẫn bắt anh mặc vào để biến thành Narcissus bằng được. Trong buổi dạ hội, cô đã làm chúng sinh điên đảo vì trên sân thượng, Tô Vũ chợt nhớ đến câu thành ngữ Trung Quốc Cực thịnh tất suy. Cũng giống như ánh nắng lúc này. Ánh sáng đỏ au rực rỡ thế kia thật ra lại là ánh tà dương cuối cùng soi chiếu cho cả vùng đất. Cũng như cô vào thời khắc này đang đứng trên sân thượng nhìn phồn hoa tan nghèo xơ xác, đáng thương nhìn Tạ Khương Qua mặc quần áo sang trọng đứng cạnh chiếc Ferrari đỏ rực đỗ trước cửa nhà trọ. Tạ Khương Qua - người hầu nhỏ khi xưa của Tô nói đúng hơn thì quan hệ giữa Tô Vũ và Tạ Khương Qua chính là bao nuôi và được bao nuôi. Sau này khi mối quan hệ này bị phanh phui đã gây xôn xao lớn cho dư luận. Những kẻ xưa kia coi cô như công chúa, nữ hoàng thì đột ngột thay đổi thái độ, giễu cợt và công kích cô bằng những lời nói ác độc nhất, đến mức như thể cô phạm phải tội ác tày trời không danh bao nuôi một chàng trai đang ở độ tuổi vị thành niên quả thật khiến người ta kinh sợ. Nhưng những người đó mãi mãi không đoán được, việc Tô Vũ bao nuôi Tạ Khương Qua cũng chỉ là một ý niệm bồng bột nhất lẽ Tô Vũ của ngày xưa rất chán ghét Tô Dĩnh, luôn nghĩ ra cách để chọc tức bà. Nếu để bà Tô Dĩnh biết con gái mình bao nuôi một đứa trẻ vị thành niên, chắc chắn bà sẽ nổi cơn thịnh nộ, vì thế sẽ khiến gương mặt bà có thêm vài nếp nhăn xấu xí. Và điều quan trọng nhất chính là cô đã phá hỏng được danh dự của phu nhân Tô Dĩnh cao quý tại vùng đất Thái Lan này! Ban đầu, chuyện giữa họ chỉ đơn giản là thế.
tình nhân đẳng cấp thế giới